CHƯƠNG 1408 Anh hai, đừng có quên, anh cũng chẳng phải là bạn trai của em nữa rồi, chúng ta đã chia tay rồi!” “Nhan Nhã Tịnh, anh không phải là bạn trai của em, anh là vị hôn phu của em. Em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi.” “Lần cầu hôn đó không tính! Nhẫn cầu hôn đều đã bị ném đi rồi, có quỷ mới chấp nhận lời cầu hôn của anh!” Lời này của Nhan Nhã Tịnh vừa nói xong, liền bị đồ vật trong tay cấn một cái, cô vô thức cúi đầu, cô phát hiện trong lòng bàn tay cô đang yên lặng nằm một chiếc nhấn kim cương hồng. Đó là, chiếc nhẫn mà Lưu Thiên Hàn dùng để cầu hôn với cô tối hôm đó. Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ lên, “Anh hai, chiếc nhấn này, không phải đã bị anh ném đi rồi sao?” “Phải, chiếc nhân này đã bị anh ném đi. Nhưng tối hôm đó anh lại đi nhặt nó lại.” “Nhan Nhã Tịnh, thực ra, cho dù là trong lúc anh tức giận nhất, anh cũng không nỡ thật sự ném đi chiếc nhãn cầu hôn mà anh đã tặng em.’ Lưu Thiên Hàn không thích nói lời ấm áp mềm mại, nhưng vì muốn khiến cho cô gái nhỏ ngúng nguẩy này cam tâm tình nguyện nhào vào lòng anh, anh còn nói, “Nhan Nhã Tịnh, anh luyến tiếc em.” Nhan Nhã Tịnh nhớ được, tối hôm đó, sau khi Anh Lưu rời đi, bên ngoài trời đã mưa rất to. Chiếc nhân nhỏ như vậy không dễ tìm, anh nhất định đã dầm trong mưa rất rất lâu mới có thể tìm lại được nhấn. Lồ ng ngực Nhan Nhã Tịnh nóng hầm hập run rẩy, không muốn tiếp tục giận dõi với anh thêm nữa. Thật ra, anh vẫn luôn thích cô, rất rất thích cô, anh chỉ là làm mình làm mấy vì cho rằng cô không đủ yêu anh mà thôi. Nhan Nhã Tịnh muốn ôm lấy Lưu Thiên Hàn, nhưng nghĩ tới điều gì đó, gương mặt nhỏ nhắn của cô thoát cái lại lạnh xuống. Trong mắt cô, mang theo nét đau lòng thê lương không thể xoá bỏ, đôi mất to ầng ậng nước, cơ hồ chỉ cần chớp một cái, nước mặt liền sẽ rơi xuống. Nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt mặt cũng không đổi sắc thoát cái hoảng loạn. Anh cẩn thận từng li từng tí cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, “Nhan Nhã Tịnh, em sao vậy?” Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ càng ức, nước mắt của cô đột nhiên lăn xuống. Cô hoang mang lau đi nước mắt với khoé mắt, ngoảnh mặt qua một bên, ‘Anh hai, anh đã bắt em uống loại thuốc đó!” “Em biết anh cảm thấy em không xứng sinh con cho anh! Phải, em ở trong lòng anh còn thấp hèn hơn cả gái làng chơi, sao anh có thể để em sinh con cho anh được! Anh yên tâm, cả đời này em mãi mãi cũng sẽ không sinh con cho anh!” Nghe Nhan Nhã Tịnh tố cáo như vậy, Lưu Thiên Hàn nhịn không được nhớ lại, trước đó, anh xác thực có ép cô uống qua loại thuốc đó. Anh của lúc đó có bao nhiêu lạnh lùng vô tình, thì anh của bây giờ có bấy nhiêu hối hận. Loại thuốc tránh thai khẩn cấp đó đối với sức khoẻ có ảnh hưởng rất lớn, nhưng anh lại ép cô gái mà anh yêu nhất uống loại thuốc đó, còn không chỉ một lần. Có đem anh xẻ làm tám mảnh cũng không đủ để đền bù lõi lầm mà anh đã gây ra. “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi, sau này anh sẽ không bao giờ ép em uống thuốc nữa.”