CHƯƠNG 1417 Hà Hân Nghiên kích động kêu lên, cô xem ra còn gấp hơn cả Nhan Nhã Tịnh, “Chủ nhiệm Nhan của chúng tôi ngay cả người đàn ông tốt như Cậu Thẩm đều không cần, sao có thể tiếp cận người đàn ông đã có vợ chứ!” Lúc nhìn thấy bức ảnh bị phơi bày trên mạng đó, trong lòng Hà Hân Nghiên cũng chết lặng, nhưng cơ hồ ngay lập tức, cô liền lựa chọn tin tưởng Nhan Nhã Tịnh. Trước sắc đẹp của Cậu Thẩm, Nhan Nhã Tịnh đều không có động lòng, cô không thể nào nghĩ quẩn mà đi phá hoại gia đình người khác. Càng huống hồ chỉ, đoá hoa trắng nhỏ đáng thương Nhan Nhã Tịnh này còn bị cái tên ác ma Cậu hai Lưu đó bức bách nữa! Cậu hai Lưu đáng sợ như vậy, Nhan Nhã Tịnh sao dám dây dưa không rõ với người khác! Hà Hân Nghiên đều muốn hét ra câu nói Nhan Nhã Tịnh là đoá hoa trắng nhỏ bị Cậu hai Lưu áp bức, nhưng cô ấy biết, Nhan Nhã Tịnh không muốn để người khác biết mối quan hệ không chính đáng giữa cô ấy và Cậu hai Lưu, cô ấy rốt cuộc cưỡng ép chính mình đem câu nói đã đến bên miệng nuốt trở vào. “Đúng vậy đấy, tôi tuyệt đối không tin chủ nhiệm Nhan sẽ có gì đó với Phí Nam Châu!” Vu Tiếu cũng kích động kêu lên, “Giữa bạn bè ôm nhau cũng là rất bình thường mà, truyền thông không biết xấu hổ chỉ biết viết bậy, các cô cũng mù phải không!” Bị Vu Tiếu nói “mù”, mấy cô gái đó liền trở nên vô cùng kích động, “Các người nói ai mù đấy? Các người mới mù thì có! Cả nhà các người đều mùi” “Nhan Nhã Tịnh làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy các người còn nói giúp cô ta, các người không chỉ mù, còn não tàn!” “Tôi các người với Nhan Nhã Tịnh là cá mè một lứa, đều thích dụ dỗ đàn ông!” Cô gái tạt Nhan Nhã Tịnh một thân nước đá kích động lao tới trước, cô ta ra sức túm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, “Nhan Nhã Tịnh, cô tự sờ lương tâm mình nghĩ xem, cô làm ra loại chuyện này, cô xứng với Liêu Đào sao?” “Liêu Đào của chúng tôi tính cách lạnh nhạt, gần như không có bạn bè gì, cô là người bạn duy nhất có tương tác với cô ấy, lúc Nhân Gian lên sóng, cô ấy còn tuyên truyền giúp cô. Liễu Đào của chúng tôi đối xử với cô tốt như vậy, cô lại đối xử với cô ấy thế nào?” “Cô tổn thương Liêu Đào của chúng tôi như vậy, lương tâm của cô không biết đau sao?” “Nhan Nhã Tịnh, cô đã hại chết Liêu Đào của chúng tôi, cô nên đền mạng cho Liễu Đào của chúng tôi! Loại người như cô, không xứng làm bác sĩ! Bác sĩ là chữa bệnh cứu người, nhưng cô lại dùng chuyên môn của cô hạ độc hại chết Liễu Đào, loại người như cô, chết vạn lần cũng không hết tội!” Đối với lời nói của nữ sinh này, Nhan Nhã Tịnh thật rất cạn lời, hiện thực nào phải chuyện cung đấu, cô còn thật có thể làm được chuyện dùng Hạc Đỉnh Hồng độc chết một người? Mấy nữ sinh đó nói chuyện quá khó nghe, Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu đều không nhịn nổi. Nhan Nhã Tịnh ấn giữ cánh tay của các cô ấy, không để các cô ấy tiếp tục ra mặt thay ‘ cô. Trên người, thật lạnh a, Nhan Nhã Tịnh vẫn như cũ nhịn không được phát run, nhưng cô vẫn cố thẳng lưng lên, từng câu từng chữ nói với mấy nữ sinh nọ, “Tôi không hại Liễu Đào! Tôi càng không phá hoại tình cảm của Liễu Đào với Phí Nam Châu!” “Tôi là bạn của Liễu Đào, tôi cũng là bác sĩ chủ trị của cô ấy, cô ấy qua đời, không có nhiều thuyết âm mưu như vậy, cô ấy chỉ là bị bệnh thôi. “Còn nói không phải cô độc chết Liễu Đào?” Nữ sinh nọ tức đến nhảy dựng lên, “Liễu Đào không khoẻ tìm cô chữa bệnh, cô liền kê thuốc độc cho cô ấy! Nhan Nhã Tịnh, người chết sao không phải là cô chứ!” Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mấy nữ sinh này thật quá không nói lý, nhưng cô vẫn cố hết sức giữ bình tĩnh.