CHƯƠNG 1447 Nghe thấy giọng nói ngọt nào mềm mại n ày, Tô Thu Quỳnh nhất thời hoảng hốt, cô ấy còn thật sự cho là mình đã gọi nhầm điện thoại rôi. Cô ấy vô thức nhìn màn hình điện thoại một cái, điện thoại không gọi nhầm, đây đích xác là số điện thoại của Lâm Tiêu. N hưng cô nghĩ không thông, tại sao người nhận điện thoại, lại là một cô bé. Lúc này, Tô Thu Quỳnh cũng không quản nhiều như vậy nữa, cô chỉ muốn mau chóng nói với Lâm Tiêu một câu. “Xin chào, cô tìm Lâm Tiêu, phiên cháu gi úp cô đưa điện thoại cho Lâm Tiêu có được không?” “Cô tìm ba cháu?” Giọng nói của cô bé đó nhiễm lên sự không vui và kháng cự rõ ràng, “Dì à, dì tìm ba cháu làm gì? Ba cháu và mẹ cháu ở bên nhau, bọn họ hiện giờ đang rất bận.” Cạch! Điện thoại của Tô Thu Quỳnh, nặng nề đập xuống đất. Ba.. Tô Thu Quỳnh đột nhiên hiểu ra, cô bé đó, hắn là con gái của Kiều Hinh. Mẹ của cô bé… Cũng là nói, Lâm Tiêu hiện giờ đang ở một ch õ với Kiều Hinh. Cô bé đã gọi Lâm Tiêu là ba rồi, cô bé với Lâ m Tiêu đã nhận cha con rồi đi? Tô Thu Quỳnh ra sức ôm lấy ngực mình, ch õ đó, đau đớn đến như vậy, cô ấy vốn dĩ đang khó hít thở giữa đám khói dày đặc, bây giờ, cố há to miệng cũng đều hít thở kh ông được. Cô hình như, rất rất yêu Lâm Tiêu mất rồi, yêu đến mức, vừa nghĩ đến anh ấy ở cùng một chỗ với người khác, trái tim của cô liền đau như dao cắt. Tô Thu Quỳnh vươn tay, ánh sáng lay động, cô ấy cho rằng là lửa lớn khiến tâm mắt của cô ấy mơ hồ, cảm giác thấy khoé mắt có chất lỏng ấm nóng trào ra, cô mới biết, thứ che mờ tầm mắt của cô, không phải lửa lớn, mà là nước mắt. Cô nghĩ, cô đến cùng là người ích kỷ, cô không muốn Lâm Tiêu và cô bé đó nhận nhau, cô không muốn Lâm Tiêu và Kiều Hinh ở bên nhau, cô muốn bá chiếm Lâm Tiêu cả đời, bá chiếm sự dịu dàng, những cái tốt của anh ấy dành cho cô. Nhưng mà, lòng tham của cô, đã nhận phải trừng phạt, cô lập tức liền phải chết giữa đám cháy lớn này rồi, cho dù trong lòng cô không cam, cũng không bá chiếm được gì nữa rồi. Có điều, như vậy cũng tốt. Lâm Tiêu cháy lại tình xưa với mối tình đầu, anh ấy và con gái cưng của mình nhận nhau, một nhà ba người bọn họ, từ nay về sau hạnh phúc mĩ mãn chung sống với nhau, như vậy, cô đi rồi, anh cũng sẽ không đau lòng như vậy nữa. Thực ra, so với những không cam lòng và ghen ty không tên mà ra kia, cô càng hy vọng Lâm Tiêu có thể một đời hạnh phúc, vui vẻ mĩ mấn. Tô Thu Quỳnh không muốn bỏ lại một mình Nhan Nhã Tịnh vô lực khủng hoảng giữa đám cháy hừng hực này, nhưng nền tảng sức khoẻ của cô vốn kém, lại hít vào nhiều khói đặc như vậy, cô thật sự không gắng gượng được nữa. Cô ấy cố gắng vịn vào tường, muốn giữ vững thân thể mình, nhưng một giây sau, thân thể cô ấy vẫn không kiềm được ngã ra đất.