CHƯƠNG 1449 Còn mày, tốc độ của cô đủ nhanh, tấm ván nọ không đập tới trên người cô và Tô Thu Quỳnh, bằng không, hai người các cô hiện giờ đều đã không còn hơi thở. “Thu Quỳnh, chúng ta nhất định sẽ sống sót! Thu Quỳnh, kiên trì lên, cậu nhất định phải kiên trì lên!” Nhan Nhã Tịnh không dám dò thử hơi thở từ mũi Tô Thu Quỳnh, cô sợ, cô vừa dò thử, liền cảm nhận không được một chút xíu độ ấm nào, như vậy, cô cũng không còn dũng khí để sống tiếp. Ý thức của Nhan Nhã Tịnh, cũng càng lúc càng mơ hồ, trong đầu hôn loạn như chứa đầy tương hồ. Mí mắt trên của cô càng lúc càng nặng, muốn dán chặt vào với mí dưới, cô gần như lấy ra tất cả sức lực toàn thân mới cố gặng gượng được để không bị ngã xuống. Cô không thể ngã xuống, ngã xuống rồi, cơ hội sống sót cuối cùng của cô và Tô Thu Quỳnh cũng liền không còn. Nhanh thôi, rất nhanh sẽ có người đến cứu các cô thôi, cô không thể chưa đợi được cứu viện đã đáng thương chết đi trong đám cháy. Nhan Nhã Tịnh người phóng hoả rốt cuộc là ai, nhưng không cần biết là ai, cô đều không muốn cho người đó được như mong muốn. Cô còn muốn, cùng Tô Thu Quỳnh làm bạn với Lê Mặc đứng ở chỗ cao nhất, cô còn muốn nhìn thấy Anh Lưu khôi phục trí nhớ, một nhà bốn người bọn họ hạnh phúc vui vẻ sống cùng với nhau. Cô không muốn… Nhiều tâm nguyện như vậy, hình như, cô đều không còn sức để thực hiện nữa rồi. Ngay sau đó lại có một miếng gỗ lớn đập xuống, thân thể Nhan Nhã Tịnh nhũn xuống, không kiềm được nữa ngã gục xuống đất. May mắn thay, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh mạng đều đủ lớn, khúc gỗ kia không có nện lên người hai bọn họ mà rơi xuống chỗ cách cơ thể hai người họ không đến một tấc. Chân Nhan Nhã Tịnh bị rất nhiều tàn lửa bắn vào, cô hoảng hốt dùng sức dậm mạnh chân trên mặt đất một cái, chút tàn lửa còn sót lại rốt cuộc cũng bị dập tắt. Chỉ có điều cho dỳ tàn lửa trên chân cô có bị dập tắt rồi thì hôm nay cô và Tô Thu Quỳnh vấn rất khó tìm đường thoát thân. Tình cảnh như bây giờ, cô và Tô Thu Quỳnh thật sự không chống đỡ được bao lâu, một khi phòng nghỉ bị lửa bao vây hoàn toàn thì hai người bọn họ chỉ có con đường chết. Hơn nữa, đầu Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng chóng mặt nặng nề hơn, bất cứ lúc nào cô cũng có thể nhắm mắt lại và không bao giờ mở ra được nữa, hiện tại cô chỉ biết cố gắng chống đỡ mới miên cưỡng có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Nhan Nhã Tịnh phải vịn vào ghế sô pha bên cạnh mới đứng dậy được, tay của cô còn đụng đến sô pha thì một khúc gỗ cháy hừng hực liền rơi vào ghế sô pha ngay trước mặt cô. Trong tức khắc, chiếc ghế sô pha bốc cháy ngùn ngụt, Nhan Nhã Tịnh vội vàng thu tay lại, làm da mới không bị ngọn lửa cuốn vào. “Tiểu Tịnh, cậu bỏ mình xuống đi, mặc kệ mình đi! “ Tô Thu Quỳnh không biết từ lúc nào đã mơ mơ màng màng tỉnh lại. Giọng nói của của khàn khàn giống như bị bánh xe chèn qua vậy: “Tiểu Tịnh, mặc kệ mình! Cậu chạy ra ngoài có lẽ có thể sống sót được. “ Tô Thu Quỳnh sao lại không biết được xông ra ngoài có thể sẽ chết càng nhanh hơn, nhưng xông ra ngoài dù sao vấn có một tia cơ hội sống sót, cứ tiếp tục ở lại đây thì chỉ có một con đường chết.