CHƯƠNG 1454 “Cuối cũng khúc gỗ đó không có rơi trúng người cậu không phải là vì cậu Lưu ôm cậu tránh khỏi được, mà là khúc gỗ đó đã nện trúng trên người anh ấy. “ “Lúc đó có thể là cậu không nhìn thấy nhưng mình lại nhìn thấy rất rõ ràng, chân của anh Lưu trong nháy mắt liền máu thịt be bét. “ “Bị thương nặng như vậy, mình thật sự nghĩ là anh Lưu không đứng lên được nữa, nhưng mình không ngờ rằng ngay giây tiếp theo anh ấy vậy mà lại ôm cậu đứng lên, còn ôm cậu xông ra ngoài biển lửa. “ Lời của Tô Thu Quỳnh, miêu tả một cách nhẹ nhàng nhưng trong tim Nhan Nhã Tịnh lại khơi lên một cơn sóng biển dữ dội. Khúc gỗ bị lửa bao trùm đó nện trúng trên người anh Lưu. Khi Chiến Mục Hàng đến được phòng nghỉ thì không có bị thương, nhưng khi ôm Tô “Thu Quỳnh xông ra ngoài biển lửa thì cũng bị thương khắp người, chân anh Lưu bị thương nặng như mà an h còn bảo vệ cô xông ra ngoài thì anh sẽ bị thương nhiều đến mức nào chứ! Nếu như chỉ là bị thương thì vấn còn tốt, điều cô sợ nhất chính là anh Lưu đã không còn nữa. Không! Anh Lưu tuyệt đối sẽ không có chuyện gì! Hai tay Nhan Nhã Tịnh nắm chặt thành nắm đấm, cô và anh Lưu đã trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy, cuối cùng cũng có thể đến bên nhau một lần nữa, ông trời không thể nhãn tâm cướp anh Lưu khỏi cô như vậy! Nhan Nhã Tịnh vừa muốn chạy đi tìm Lưu Thiên Hàn thì cô liên nhìn thấy Lâm Tiêu đang ở cuối hành lang. Trên mặt của Lâm Tiêu mang vẻ tiều tụy rõ ràng, hiển nhiên là một đêm không ngủ. Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, trên mặt anh lập tức bừng sáng, nhưng trong nháy mắt ánh sáng trên mặt anh lại bị một loại cảm xúc giống như là lo lắng lại giống như là áy náy nuốt mất. Anh nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, em sao rồi? Có bị thương không? “ Tô Thu Quỳnh vấn luôn khao khát cái ôm của Lâm Tiêu. Thận tri là khi đối mặt với cái chết gần kê, điều cô nhớ mong duy nhất chính là hơi ấm trên cơ thể của Lâm Tiêu. Cô biết, cô đã bước ra khỏi phần mộ trước đây xong lại không do dự mà bước vào một phần mộ khác. Nhưng Lâm Tiêu mà cô càng ngày càng thích kia có mối tình đầu khó quên của anh, còn có một đứa con gái dễ thương. Cô vĩnh viễn không thể nào quên được khi cô tuyệt vọng nhất cô đã gọi điện thoại cho anh, nhưng thứ nghe thấy lại là giọng nói của con gái anh. Cái cảm giác đó mỗi khi nhớ lại đều giống như kiến bò trong tim cô, khiến cô khó chịu đến không cách nào hít thở được. Tô Thu Quỳnh không dấu vết tránh ra khỏi. cái ôm của Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, em không sao. Cảm nhận được sự xa cách của Tô Thu Quỳnh đối với mình, trong mắt Lâm Tiêu lập tức tràn đầy hoang mang. Anh vừa mới nhận được tin Tô Thu Quỳnh xảy ra chuyện. Anh biết, tối hôm qua khi anh đang ở chỗ của Kiều Hinh chăm sóc cho Lâm Thanh Ca thì Tô Thu Quỳnh đã đi qua một vòng quỷ môn quan, cô suýt chút nữa đã bị đám cháy lớn đó thiêu chết. Mà vào lúc cô tuyệt vọng nhất, người đã không quản sống chết cứu cô ra khỏi biển lửa đó không phải là Lâm Tiêu anh, mà là Chiến Mục Hàng. Là Chiến Mục Hàng mà hiện tại yêu Tô Thu Quỳnh đến phát điên phát rồ kia.