CHƯƠNG 1456 “Thu Quỳnh, xin lỗi…” Lâm Tiêu có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với Tô Thu Quỳnh, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đến cùng cũng chỉ biến thành một tiếng xin lõi. Nghe Lâm Tiêu nói xin lỗi với cô hết lần này đến lần khác, Tô Thu Quỳnh cảm thấy rất nực cười. Cô suýt chút bị thiêu chết trong đám cháy thì có liên quan gì đến Lâm Tiêu cơ chứ! Người thật sự nên nói lời xin lỗi với cô và Nhan Nhã Tịnh phải là người phóng hỏa. Lâm Tiêu xin lỗi cô chẳng qua là trong lòng anh có quỷ mà thôi. Lâm Tiêu không nhắc đến chuyện của Kiều Hinh, Tô Thu Quỳnh cũng lười nhắc đến, cô chỉ cong khóe môi lên lười biếng nhìn anh một cái: “Lâm Tiêu, anh nói xin lỗi em như vậy, dường như là anh chột dạ rồi, nhưng mà anh tốt với em như vậy thì anh sẽ chột dạ vì chuyện gì chứ? “ Nghe lời này của Tô Thu Quỳnh, trong lòng Lâm Tiêu không khỏi lộp bộp một tiếng. Anh vô thức cảm thấy Tô Thu Quỳnh đã biết chuyện của Kiều Hinh và Lâm Thanh Ca. Nhưng nghĩ lại, Kiều Hinh muốn dùng Lâm Thanh Ca để uy hiếp anh, đáng lý ra cô ta sẽ không để Tô Thu Quỳnh biết được sự tồn tại của Lâm Thanh Ca sớm như vậy. Nhưng loại suy nghĩ này mảy may không thể làm cho Lâm Tiêu an lòng, anh luôn cảm thấy, nụ cười của Tô Thu Quỳnh càng ngày càng xa cách anh hơn, anh làm sao cũng không bắt lấy được. Không đợi Lâm Tiêu nói chuyện, Tô Thu Quỳnh lại chậm chạp nói: “Lâm Tiêu, hẳn là anh biết cậu Lưu giờ đang ở đâu đúng không? Cậu Lưu giờ sao rồi? Tiểu Tịnh bây giờ đang rất sốt ruột. “ Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, Nhan Nhã Tịnh cũng vội vàng hỏi Lâm Tiêu: “Đúng vậy Lâm Tiêu, anh Lưu bây giờ ra sao rồi? Có phải anh ấy bị thương rất nghiêm trọng đúng không? “ Nghĩ đến lời Cao Bắc Viên vừa nói với anh, sắc mặt của Lâm Tiêu không khỏi có chút khó coi. Lưu Thiên Hàn xác thực bị thương rất nghiêm trọng, có thể còn nghiêm trọng hơn Nhan Nhã Tịnh tưởng tượng. Thấy Lâm Tiêu sắc mặt nặng nề không nói chuyện, lòng Nhan Nhã Tịnh càng trầm hơn. “Lâm Tiêu, anh mau nói đi! Anh Lưu rốt Cuộc ra sao rồi? ” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh lộ rõ vẻ run rẩy: “Anh Lưu anh ấy… anh ấy có phải là đã không còn nữa.. Nói ra lời này, Nhan Nhã Tịnh phát hiện cô gần như đã dùng hết sức lực toàn thân. Lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi. Cô thật sự sợ, Lâm Tiêu mở miệng ra sẽ nói với cô, Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi, mong cô nén đau thương. Cô đã trải qua nỗi đau mất đi anh Lưu một lần, cô sợ sẽ lại một lần nữa đánh mất anh. “Lâm Tiêu, anh nói cho tôi biết đi được không? Cho dù là sống hay chết tôi đều muốn biết anh Lưu ra sao rồi! “ Thấy Lâm Tiêu chậm chạp không nói chuyện, Tô Thu Quỳnh cũng sốt ruột không kém: “Lâm Tiêu, anh nói chuyện đi chứ, anh ấy sao rồi? “ Lâm Tiêu mấp máy môi, cuối cùng cũng mở miệng. Tâm mắt của Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm vào miệng của Lâm Tiêu, dường như thứ cô đang đợi là bản tuyên án của vận mệnh. Cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói của Lâm Tiêu, anh nói: “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi. “ Xin lôi?