Chương 1472 Nhưng riêng với Lưu Thiên Hàn thì cô là thật tâm chân thành, cô chỉ hận không thể moi cả tim mình ra dâng hiến cho anh. Chuyện của Lưu Thiên Hàn cô đã nghe nói rồi, anh vì cứu Nhan Nhã Tịnh mới bị thương nặng như vậy, thậm chí còn phải cắt chỉ. Cô yêu anh, cho dù là anh cắt chỉ rồi thì cô cũng băng lòng không rời bỏ mà đi cũng anh, nhưng cô đau lòng, Nhan Nhã Tịnh vì cái gì mà khiến anh chịu nhiều khổ như vậy chứ! “Cung Tư Mỹ, ai cho phép cô đánh em ấy?!“ Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang sự cảnh cáo rõ ràng và sự lạnh lùng khiến người khác ớn lạnh, nghe thấy lời trách móc của anh, Cung Tư Mỹ không còn kiềm chế nổi nữa, nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống. Nhan Nhã Tịnh cũng không có sở thích đặc biệt vô duyên vô cớ bị người khác đánh, sau khi hoàn hồn lại cô liền đứng dậy không khách khí tát vào mặt Cung Tư Mỹ một cái. Cung Tư Mỹ không ngờ đến Nhan Nhã Tịnh sẽ động thủ với cô ở ngay trước mặt Lưu Thiên Hàn, cô không có phòng bị liền bị Nhan Nhã Tịnh hung hăng đánh tát một phát. “Trong lòng cô vốn dĩ đã rất ấm ức rồi, hiện mắt càng giống như là vòng hạt châu bị đứt mất chỉ, làm sao cũng không ngừng lại được. Nhan Nhã Tịnh, cô dám đánh tôi! “ Cung Tư Mỹ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cô ấm ức đến nỗi khiến cô hít thở không thông, cô hai mắt đầm lệ nhìn Lưu Thiên Hàn tố cáo: “Anh Gia Thành, Nhan Nhã Tịnh đánh em! Cô ta dựa vào đâu mà đánh em chứ! “ Cung Tư Mỹ, đầu óc cô có vấn đề à? Nhã Tịnh đánh cô thì làm sao? Cô đánh em ấy chẳng lẽ em ấy không nên đánh trả lại, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm sao?! “ Khi Lưu Thiên Hàn nhìn Cung Tư Mỹ thì trong mắt chỉ có cái lạnh thấu xương, nhưng khi nhìn Nhan Nhã Tịnh thì lập tức ôn nhu dịu dàng. Cung Tư Mỹ si mê nhìn chăm chằm vào góc nghiêng hoàn mỹ của Lưu Thiên Hàn, cô hy vọng biết bao ánh mắt như vậy của anh có thể thuộc về cô, chỉ đáng tiếc tất cả dịu dàng của anh đều chỉ dành cho một mình Nhan Nhã Tịnh. Càng làm cho Cung Tư Mỹ sụp đổ đó là bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng của Lưu Thiên Hàn còn cẩn thận vuốt V e gò má của Nhan Nhã Tịnh, giọng nói của anh dịu dàng đến nối khiến cho trái tim cô quặn lại, anh hỏi Nhan Nhã Tịnh: “Có đau không? “ Nhan Nhã Tịnh thuận đó áp mặt mình vào lòng bàn tay anh: “Đánh trả rồi thì không đau nữa. “ Cung Tư Mỹ không thể chịu đựng tương tác thân mật giữa Lưu Thiên hàn và Nhan Nhã Tịnh được nữa, cô vừa khóc vừa hét lên: “Anh Gia Thành, anh không công bằng! Em cũng bị đánh rồi, sao anh chỉ quan tâm Nhan Nhã Tịnh có đau hay không? “ “Cô ta không đau nhưng em đau! Anh xem đi, mặt em bị cô đánh đến sưng lên luôn rồi! “ Cung Tư Mỹ không phải người phụ nữ không có đầu óc, ngược lại cô rất thông minh, cô khinh thường làm những loại chuyện thiểu năng cấp thấp, nhưng bây giờ trong lòng cô rất khó chịu, cô không kiềm chế được mà làm những chuyện cô khinh thường nhất, ngu ngốc nhất. Hét lên xong, Cung Tư Mỹ ý thức được sự thất thố của bản thân, nhưng trong lòng cô vẫn ôm một tia hy vọng, cô hy vọng Lưu Thiên Hàn có thể quan tâm cô một chút cho dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng được rồi. Đáng tiếc, không có. Anh thật sự là lười bố thí cho cô dù chỉ là một ánh mắt quan tâm. “Cung Tư Mỹ, cô là gì của tôi chứ? Cô đau hay không liên quan gì đến tôï?! “