Chương 1486 Không ngoài dự đoán, số điểm nhóm Cao Chí Minh đạt được rất cao. Daniel 99 điểm, ông Hans 99 điểm, Phí Nam Châu 99 điểm, ông Hàn 99 điểm. Số điểm cao như vậy khiến Cao Chí Minh kích động đến cả người đều không khống chế được mà run lên. Điểm cao với điểm trung bình là 99 điểm đó! Điểm trung bình lần trước của Lê Mặc cũng không có đạt đến con số này, lần này Cao Chí Minh anh đã được định sẵn là quán quân rồi! Lê Mặc vội vàng mang trang phục ứng phó cuộc thi đến, chỉ sợ là đến trình độ của mấy thí sinh phái trước cũng không bằng. Chỉ cần người cùng vào vòng chung kết với anh không phải Lê Mặc thì vị trí quán quân không ai khác chính là của Cao Chí Minh anh rồi! Cao Chí Minh xuống sân khấu, cười đến xấu xa đứng bên cạnh Lê Mặc. “Lê Mặc, tôi rất mong chờ tác phẩm dự thi tối nay của anh đó. “ “Lê Mặc, anh nói xem, tác phẩm anh cất công chuẩn bị đều đã bị đốt thành tro rồi, tối nay anh sẽ mang trang phục gì tới cuộc thi vậy? “ “Ồ đúng rồi, không chỉ có bộ sự tập anh dùng để dự thi bị đốt thành tro rồi mà cả tất cả trang phục trong phòng làm việc của anh đều bị hủy mất rồi! Lê Mặc, chắc anh sẽ không trực tiếp mua một bộ đồ 99 nghìn trên shopee mang đến cuộc thi đấy chứ? “ Nói xong lời này, Cao Chí Minh không nhịn được mà điên cuồng cười thành tiếng. Phòng làm việc bị cháy, mặc dù không có chứng cứ chứng minh việc này có liên quan đến Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ, nhưng Lê Mặc dùng đầu ngón chân cũng biết chuyện này bọn họ khong thoát khỏi có liên quan. Nghĩ đến bạn thân nhất của mình suýt chút nữa đã bỏ mạng trong trận hỏa hoạn đóa, Lê Mặc lập tức đỏ cả mắt. Anh hung hăng nhìn chằm chăm Cao Chí Minh, trên gương mặt đẹp trai đó bị bao phủ bởi sương mù. “Cao Chí Minh, anh đoán đúng rồi đó! Đúng là tôi mua một bộ đồ 99 nghìn trên shopee! Có điều cho dù trang phục của tôi là mua từ shopee nhưng tối nay anh cũng đừng hòng thắng! “ Nghe Lê Mặc nói vậy, Cao Chí Minh càng cười đắc ý hơn: “Lê Mặc, loại lời nói này anh đúng là không biết xấu hỏi còn nói ra được! Nếu như tối anh anh thắng, vậy thì tôi gọi anh bằng bối “ “Hahaha! ” Nói xong lời này, Cao Chí Minh cười đến ná thở. Cao Chí Minh cười, Lê Mặc cũng cười: “Cao Chí Minh, lời này là anh nói đó! Nếu như tối nay tôi thắng thì anh phải gọi tôi một tiếng bố ngay trước mặt nọi người! “ Cao Chí Minh hoàn toàn không coi Lê Mặc ra gì: “Đừng nói gọi bố, nếu như anh thắng thì bảo tôi gọi ông nội cũng được! “ “Được! Chúng ta một lời đã định! “ Nói xong lời này, Lê Mặc lười để ý Cao Chí Minh nữa, cầm lấy micro người dần chương trình đưa đến liền đi lên sân khấu diễn giảng ý tưởng thiết kế của mình. Cao Chí Minh vẫn cười đắc ý như cũ, thực ra nghĩ kỹ lại thì Lê Mặc trước nay chưa từng làm tổn thương anh ta bao giờ. Nhưng ngược lại, Lê Mặc vấn luôn coi anh ta như bạn thân tri kỷ moi tim móc phổi ra cho hắn, nhưng vì thiên phú thiết kế của Lê Mặc quá kinh người, anh ta hận Lê Mặc từ tận đáy lòng. Nhất là cho dù anh có nỗ lực ra sao thì cũng không cách nào thiết kế ra được bộ trang phục khiến người khác sáng bừng mắt, thiết kế của Lê Mặc thì lại có thể dễ dàng nhận được sự tán thưởng của mọi người, anh càng hận Lê Mặc đến ngứa răng ngứa lợi.