Chương 1496 Một người không có bất kỳ quan hệ huyết thống với Lâm Thanh Ca như cô đây khi nhìn thấy bộ dạng này của con bé cũng cảm thấy đau lòng đến mức này, Lâm Tiêu là bố ruột của nó, trơ mắt nhìn con gái ruột của mình bị bệnh tật dày vò, trong lòng anh đau sẽ đớn biết bao chứ! Đột nhiên trong chốc lát, Tô Thu Quỳnh lại không có tức giận khi Lâm Tiêu nói dối cô nhiều như ban đầu nữa. “Thanh Ca, đợi con khỏe lại thì tóc của con sẽ còn mọc lại thôi, sẽ còn đẹp hơn cả bây giờ nữa. ” Tô Thu Quỳnh nhẹ nhành vuốt v e mái tóc dài của Lâm Thanh Ca, nhẹ giọng nói. Không ngờ rằng Tô Thu Quỳnh sẽ an ủi mình như vậy, Lâm Thanh Ca không khỏi giật mình. Sau khi hoàn hồn lại, cô bé một mặt cầu khẩn nhìn Tô Thu Quỳnh nói: “Cô ơi, hôm nay con mời cô đến đây là hy vọng cô có thể đáp ứng con một chuyện. “ Tay Tô Thu Quỳnh cứng đờ, đầu ngón tay run rẩy, cô từ từ rút tay ra khỏi mái tóc dài của Lâm Thanh Ca. Chưa cần cô bé mở miệng, cô đã biết cô bé muốn nói gì với mình. Chẳng qua là để cô rời xa Lâm Tiêu và thành toàn cho gia đình ba người bọn họ. Quả nhiên, thấy Tô Thu Quỳnh gật đầu, Lâm Thanh Ca rụt rè nói: “Cô à, cháu muốn xin cô rời xa ba cháu.” “Cháu biết, ba cháu rất thích cô, cô cũng rất thích ba, nhưng cháu rất muốn có một gia đình hoàn chỉnh.” “Cô ơi, mẹ cháu một thân một mình nuôi cháu lớn, bà ấy vất vả lắm, chỉ cần cháu khỏe mạnh, thậm chí không cần ba, mẹ cũng sẽ không cô đơn, bởi vì có cháu ở bên cạnh chăm sóc mẹ rồi.” “Nhưng mà cô ơi, cháu sắp phải đi rồi, cháu hy vọng ba có thể thay cháu chăm sóc mẹ.” “Thanh Ca, cháu sẽ không chết đâu, bây giờ y học tiên tiến như vậy, cháu sẽ nhanh chóng khỏi bệnh thôi.” Tô Thu Quỳnh sợ Lâm Thanh Ca mất hy vọng vào cuộc sống, vì vậy cô vội vàng an ủi cô bé. Lâm Thanh Ca cười lắc đầu: “Cô à, cô không cần an ủi cháu, ba mẹ cháu cũng an ủi cháu như vậy, họ đều nói cháu sẽ khỏi bệnh, nhưng cháu lén nghe được họ với bác sĩ nói chuyện, tình trạng bệnh tình của cháu bây giờ rất tệ. có thể sẽ không qua khỏi.” “Cô ơi, cô không cần vì cháu mà buồn, thật ra cháu cũng không buồn, cháu chỉ tiếc không thể ở bên cạnh mẹ, chưa kịp chăm sóc tốt cho mẹ.” “Cô ơi, cháu biết yêu cầu của cháu rất quá đáng, không công bằng với cô, nhưng cháu muốn ích kỉ một lần, cháu muốn trước khi chết có thể nhìn thấy ba mẹ ở bên nhau.’ Nói tới đây, hốc mắt Lâm Thanh Ca không khỏi rơm rớm, đôi mắt to đen như quả nho của cô bé toàn là hơi nước, trông rất đáng thương. Cô bé hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Tô Thu Quỳnh: “Cô à, cứ coi như cô thương hại một đứa trẻ sắp chết và hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cháu, được không? Cô ơi, nếu cô có thể trả ba lại cho cháu, cháu sẽ biết ơn cô mãi mãi. “ Trả ba lại cho cô bé… Một đứa trẻ đưa ra yêu cầu như vậy với cô thực sự vô lý. Nếu là lúc bình thường, Tô Thu Quỳnh Sẽ không chấp nhận yêu cầu nực cười như vậy của một đứa trẻ, nhưng bây giờ Lâm Thanh Ca lại mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này! Tô Thu Quỳnh bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra là người có trái tìm ấm áp nhất, đặc biệt là cô đã mất đi hai đứa con, cô không nỡ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của đứa trẻ đáng yêu này. Cô nghĩ, nếu là Lâm Tiêu lựa chọn, anh nhất định sẽ không ngại từ bỏ mẹ con Kiều Hinh, bất chấp tất cả để ở bên cô, đúng không? Dù sao cô cũng quyết định ra nước ngoài, rời xa Lâm Tiêu, chi bằng thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của cô bé dễ thương này.