Chương 1499 Nghe được Kiều Hinh trong lời nói cố ý khinh thường Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu giọng nói lạnh như băng, cho dù không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tiêu lúc này, Kiều Hinh ở đầu dây bên kia cũng không khỏi rùng mình. Lâm Tiêu vừa đúng lúc muốn tìm Kiều Hinh tính sổ, anh lạnh lùng liếc nhìn báo cáo giám định ADN trong tay, “Kiều Hinh, tôi sẽ đến đường Phúc Tinh. Nói xong, anh lạnh lùng cúp điện thoại . Kiều Hinh ngây người nhìn màn hình điện thoại đang dần chuyển sang màu đen, cảm thấy khó chịu, càng không cam tâm. Lâm Tiêu luôn thiếu kiên nhãn với cô ta, lúc nói chuyện với cô ta, nói thêm một chữ cũng thấy phí. Nhưng anh đối xử với Tô Thu Quỳnh thì khác. Cô ta đã có một lần nhìn thấy Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh ở cạnh nhau, khi đó cô ta vừa về nước, gặp Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh đang đi mua sắm trong trung tâm thương mại. Hôm đó Tô Thu Quỳnh đi giày cao gót, Lâm Tiêu có lẽ sợ cô đi nhiều sẽ mỏi nên ngồi xổm xuống, cẩn thận cống cô trên lưng. Nhìn thấy cảnh đó, Kiều Hinh đau lòng đến mức suýt rơi nước mắt, Lâm Tiêu, người đàn ông vô tâm đó, luôn đối xử với cô ta bằng sự giễu cợt và khinh thường, nhưng với Tô Thu Quỳnh, anh lại có dịu đãng và kiên nhân vô cùng. Cô ta ngưỡng mộ Tô Thu Quỳnh, cô ta ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, nhưng sau cảm giác ngưỡng mộ, chính là không cam chịu và uất hận. Cô ấy cố tình kích động Tô Thu Quỳnh trên trường quay, nói rằng trong lòng Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh chắng qua là người thay thế cô ta. Chỉ có trong lòng cô ta biết rõ Tô Thu Quỳnh sao có thể là một người thay thế! Tình yêu của Lâm Tiêu dành cho Tô Thu Quỳnh đã trở nên ám ảnh, khi anh đi ngang qua hàng ngàn bông hoa, giọng nói, lông mày, hình dáng, khuôn mặt hay khí chất của những người phụ nữ có thể lọt vào mắt anh đều ít nhiều giống Tô Thu Quỳnh. Kiều Hinh có thể ở bên cạnh anh hơn nửa tháng, không phải vì cô ta quyến rũ, mà vì cô ta là người giống nhất trong số những người giống Thu Quỳnh. Tô Thu Quỳnh chưa bao giờ là người thay thế của người khác, bọn họ mới là cái bóng của Tô Thu Quỳnh! Cô ta đã nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn, cô ta cảm thấy khi mình trở nên tốt hơn, Lâm Tiêu có thể nhìn thấy điểm tốt này, nhưng ngay cả khi cô ta trở thành minh tinh nổi tiếng, Lâm Tiêu vẫn coi thường cô tai Khẽ lau đi lệ ẩm nơi khóe mắt, Kiều Hinh đứng thắng lưng, cố gắng tạo tư thế đẹp nhất và đứng trước cửa căn hộ nhỏ của Lâm Tiêu, chờ anh đến. Lâm Tiêu rất nhanh đã tới, nhìn thấy anh, Kiều Hinh ưu nhã cười chào hỏi, “Lâm Tiêu, anh đã về!” Kiều Hinh liếc nhìn cánh cửa đóng chặt của căn hộ trước mặt, “Lâm Tiêu, anh không mời em vào nhà sao?” Lâm Tiêu hoàn toàn không có ý định mở cửa, “Kiều Hinh, đây là nhà của tôi và Thu Quỳnh.” Những năm tháng sa đọa trêu hoa ghẹo nguyệt anh trải qua trước đó đã là lịch sử đen tối không thể gột rửa, anh làm sao có thể để những người phụ nữ đó bước vào nhà của anh và Tô Thu Quỳnh! Nghe được lời từ chối lạnh lùng của Lâm Tiêu, khóe môi Kiều Hinh chua xót giật giật. Nhưng khi nghĩ đến Lâm Thanh Ca, cô ta lại tự tin hơn rất nhiều. “Lâm Tiêu, Thanh Ca rất muốn có ba, Sau này anh có thể đến thăm nó nhiều hơn không?” Lâm Tiêu không nói gì, mắt lạnh tàn nhấn nheo lại, nhìn Kiều Hinh diễn kịch như thể đang xem một trò đùa.