Chương 1501 Cô ta và Lâm Tiêu kỳ thực đã có một thời gian bên nhau, tuổi của Lâm Thanh Ca gần như trùng khớp với thời điểm đó, cô ta không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ bí mật tiến hành xét nghiệm ADN. “Lâm Tiêu, lần xét nghiệm huyết thống này nhất định là giả! Thanh Ca là con gái của chúng ta! Con bé thật sự là con gái của chúng ta! Cả đời em chỉ có một người đàn ông là anh, sao con bé có thể không phải con anh chứ! Lâm Tiêu, anh nhất định phải cứu Thanh Ca của chúng ta !” “Kiều Hinh, cô nghĩ xa quá rồi, tôi không tốt bụng được đến mức đó.” Lâm Tiêu chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt lam sâu hun hút kia không có chút nào thuộc về thế gian ấm áp. “Đừng nói Lâm Thanh Ca không phải là con của Lâm Tiêu này, ngay cả khi con bé là con tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận đứa con gái này.” “Có người thích làm quân tử, có người tâm địa thiện lương, còn Lâm Tiêu này, chưa từng muốn làm người tốt, tôi có thể phụ tất cả mọi người, nhưng không thể phụ Tô Thu Quỳnh!” “Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh đó có cái gì tốt! Em từng nghe nói cô ta cả đời này không thể sinh con! Anh chỉ cần cô ta, anh muốn làm cho nhà họ Lâm không có con nối dõi sao? !” Kiều Hinh kích động hét lên: “Lâm Tiêu, nhưng em thì khác, em không những có thể sinh Thanh Ca cho anh, còn có thể sinh cho anh rất nhiều con!” “Tô Thu Quỳnh, con tiện…” Kiều Hinh thanh âm đột ngột tắt ngấm, bàn tay to lớn giống như sắt thép của Lâm Tiêu siết chặt lấy cổ cô ta, khiến cô ta gần như không thể thở được. Cô ta mấp máy môi, muốn nói thêm gì đó, nhưng sức lực của Lâm Tiêu quá lớn, cô ta không thể phát ra âm thanh. “Kiều Hinh, tôi từng nói, tôi, Lâm Tiêu, không phải là người tốt Giọng nói của Lâm Tiêu mang theo sự tàn nhãn đáng sợ, “Cho nên nếu cô còn dám nói thêm một câu nào về Thu Quỳnh, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay! “ “Trong cuộc đời của Lâm Tiêu tôi, không cần có con, có thể tuyệt tử tuyệt tôn, nhưng không thể thiếu Thu Quỳnh!” “Kiều Hinh, cút đi, sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa! Giành được giải Oscar ghê gớm lắm phải không? Nếu như cô còn cố ý xuất hiện trước mặt tôi, tôi có thể làm cho cô hoàn toàn biến mất!” Nói xong, Lâm Tiêu dùng sức hất tay khỏi cổ Kiều Hinh. Kiều Hinh loạng choạng, trực tiếp ngã xuống đất. Cô ta luôn biết rằng Lâm Tiêu vô tâm và tàn nhấn, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Lâm Tiêu tàn nhần như một ma đầu khát máu. Cô ta thở hổn hển, run rẩy nhìn vào mắt anh, cô ta chắc chắn rằng nếu cô dám nói Tô Thu Quỳnh thêm một câu không phải, anh sẽ bẻ gãy cổ cô ta. Kiều Hinh không cam tâm chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của Lâm Tiêu, cô ta muốn trở thành nét vẽ rực rỡ nhất trong cuộc đời anh. Nhưng cô ta không phải loại phụ nữ ngu ngốc mù quáng, trong mắt Lâm Tiêu căn bản không có cô ta, cho dù cố gắng thế nào, cô ta vẫn là một người xa lạ tầm thường lướt qua cuộc đời anh. Anh vì Tô Thu Quỳnh, cho dù là tuyệt tử tuyệt tôn anh cũng không thèm để ý, tại sao anh lại thích Tô Thu Quỳnh đến vậy?! Cô ta đã từng ngưỡng mộ Tô Thu Quỳnh, càng ghen ty và oán hận cô ấy, nhưng vừa rồi nghe Lâm Tiêu nói rằng anh có thể không có con cháu nối dõi, nhưng không thể không có Tô Thu Quỳnh, cô ta đột nhiên chỉ còn lại ngưỡng mộ mà thôi.