Chương 1512 Tất nhiên, để không bị anh Lưu đánh gãy chân, Nhan Nhã Tịnh sẽ không nói ra điều này. Cô cũng không muốn vừa thẹn thùng vừa lau người cho anh Lưu, cô liếc nhìn chậu nước trên mặt đất, định tìm một chủ đề để Lưu Thiên Hàn quên đi chuyện lau người. “Anh hai, làm sao anh biết Kim Thủy Tiểu Trúc có một đám người mới tới? Không phải là anh từng đến tìm bọn họ đấy chứ?” Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh nói những lời này chắng qua là để chuyển chủ đề, nhưng sau khi nói xong, cô lại cảm thấy có chút không thoải mái. Kim Thủy Tiểu Trúc, Kim Thủy Tiểu Trúc, nơi đó không chỉ có mỹ nam. Anh Lưu am hiểu thị trường ở đó như vậy, chắc không phải có tình nhân ở đó chứ? ! Nghĩ đến đây, tiếng cười của Nhan Nhã Tịnh trong nháy mắt trở nên cổ quái, “Anh hai, anh thật lợi hại!” Lưu Thiên Hàn không ngốc, anh hiểu ngay cái lợi hại mà Nhan Nhã Tịnh nói không phải là lời khen. Anh ta cũng nhận ra rằng dường như bản thân đã tự đào cho mình một cái hố, còn vui vẻ tự mình nhảy xuống. Nhưng anh vốn có bản lĩnh dù trời có sập mặt cũng không biến sắc, bình thản nhướng mi nói: “Nhan Nhã Tịnh, tôi chưa từng đi Kim Thủy Tiểu Trúc.” “Về việc họ có thêm người mới, tôi đã nghe từ Lâm Tiêu.” Không chút do dự, Lưu Thiên Hàn trực tiếp bán đứng Lâm Tiêu. Nhan Nhã Tịnh cảm thấy với tính cách của Lâm Tiêu, anh ta có khả năng năm rõ mọi chuyện ở Kim Thủy Tiểu Trúc như trong lòng bàn tay, chỉ là chuyện này cô có nên nói với Tô Thu Quỳnh không? Dựa vào tình hình hiện tai Lâm Tiêu muốn xin lỗi với Thu Quỳnh đã rất chật vật rồi, nếu như lại nói cho Thu Quỳnh chuyện này, Lâm Tiêu sẽ khóc chết mất! Nhan Nhã Tịnh nghĩ lại thì quyết định làm người tốt, không chuốc thêm phiền phức cho Lâm Tiêu nữa. “Nhan Nhã Tịnh, người tôi đổ mồ hôi, cảm giác muốn bốc mùi.” Đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, giọng nói của Lưu Thiên Hàn lại vang lên trong không gian: “Nhan Nhã Tịnh, tôi thực sự rất khó chịu.” Nhan Nhã Tịnh vừa quay mặt lại liền bắt gặp ánh mắt của Lưu Thiên Hàn, đôi mắt anh đã nhạt bớt vẻ tĩnh mịch và sắc bén thường ngày, nhuốm màu đáng thương đến khó tả. Nhan Nhã Tịnh có thể từ chối một anh Lưu lạnh lùng, nhưng một anh Lưu đáng thương như vậy, thật biết làm người khác thương xót, cô từ chối không nổi. “Anh hai, hay là em lau cho anh.” Không thể kiên trì được nữa, Nhan Nhã Tịnh chỉ còn cách hạ giáo đầu hàng. Cô không ngừng tự làm công tác tư tưởng, không phải chỉ giúp anh Lưu lau người sao, cô chỉ xem như lau bàn là ổn rồi! Khóe miệng Lưu Thiên Hàn cong lên một nụ cười đắc thắng, “Được, lau cho tử tế, lau sạch vào nhé. Nhan Nhã Tịnh, ”..” Người này đúng là được đăng chân lân đằng đầu mà! Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Nhan Nhã Tịnh vấn ngoan ngoãn cầm khăn ấm giúp anh lau người. Vết máu ở chân đã được Tân Kỳ xử lý, vết thương cũng được băng bó lại, nhưng khi tay Nhan Nhã Tịnh chạm vào chân anh, nghĩ đến vết thương đầm máu dưới lớp băng gạc, cô suýt nữa rơi lệ. Vết thương khủng khiếp như vậy, anh Lưu nhất định phải đau đớn biết bao! Vốn dĩ giúp anh lau người cô sẽ có cảm giác xấu hổ lúng túng, nhưng bây giờ nhìn thấy vết thương trên người anh, trong lòng cô chỉ thấy thương.