Chương 1517 Bị đánh thuốc một lần và bản thân không thể phản kháng, thì là xui xẻo. Nhưng nếu bạn đã bị đánh thuốc vài lần mà vẫn hết lần này đến lần khác rơi vào cạm bẫy do người khác đào ra, thì là ngu ngốc. Sau khi suýt bị loại thuốc này hại, Nhan Nhã Tịnh lúc rảnh rỗi đã chế ra một loại thuốc giải, cô biết gần đây xung quanh mình nguy hiểm rình rập nên lúc nào cũng mang theo thuốc bên mình, nhưng cô không nghĩ rằng sẽ có nó thực sự hữu dụng. Cảm thấy vai mình vừa bị Lưu Kiêu véo vấn còn đau, Nhan Nhã Tịnh giơ chân đá anh ta một cái thật mạnh. Thực sự muốn đá chết khuôn mặt ghê tởm của Lưu Kiêu. Thế nhưng Nhan Nhã Tịnh sợ anh ta sẽ tỉnh lại, nên cô thu chân về không đá anh ta nữa. Thấy bộ vest của Lưu Kiêu bị ném sang một bên, cô vội vàng tìm lọ thuốc từ trong túi, nhét cả lọ đầy vào miệng anh ta. Anh ta chẳng phải thích ép người khác uống thuốc sao, tối nay cô sẽ để anh ta uống no! Lưu Kiêu hôn mê bất tỉnh, không thể nuốt hết chỗ thuốc, còn rớt ra một ít, nhưng lượng thuốc còn lại tan trong miệng, cho dù không thể khiến anh ta nốc hết, liêu lượng cao như vậy tác dụng cũng đủ kinh khủng. Nhan Nhã Tịnh nhếch mép và đá thùng rác vào người Lưu Kiêu, “Lưu Kiêu, tối nay, tôi đã cho anh cơ hội làm nam diễn viên chính trong một bộ phim hành động đảo quốc, anh cứ từ từ mà tận hưởng đi!” Nói rồi Nhan Nhã Tịnh mỉm cười rời khỏi phòng. Gần đây, Vân Hải đang truy quét nội dung khiêu dâm và hoạt động phi pháp trên quy mô lớn, nếu báo cáo thành viên ban giám đốc tập đoàn Lưu Thị bỏ tiền thuê gái mại dâm rồi bị lật tẩy, lão già Lưu Chấn Quốc hắn là sẽ tức xanh mặt! Nhan Nhã Tịnh có phần mong chờ được xem bộ dạng tức giận đến hộc máu của ba con Lưu Chấn Quốc. Hiệu suất làm việc của Nhạc Dũng là xuất sắc, Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng sẽ mất hơn hai mươi phút để tìm xong người ở Yến Oanh và đem họ đến đây, không ngờ rằng chưa đầy mười phút, người đã được dân t ới. Trước khi Nhạc Dũng đưa người đến, anh t a đã nói trước với các cô gái rằng sẽ có nguy cơ đến đồn cảnh sát uống trà, nhưng vì tiền đã đưa đủ nhiều, các cô gái vân lao vào phục vụ Lưu Kiêu một cách chu đáo. Mũi tiêm của Nhan Nhã Tịnh không khiến Lưu Kiêu bất tỉnh quá lâu, khi anh tỉnh dậy t hì các cô gái đó vừa mới đến. Anh ta chỉ cảm thấy toàn thân như bị ngọn ửa thiêu đốt, cho dù là trời có đổ mư bão cũng không cách nào dập tắt ngọn lửa trên người. Nghĩ đến sự việc xảy ra trước khi hôn mê, anh ta biết mình nhất định là bị Nhan Nhã Tịnh tính kế. Hận đến răng nghiến răng nghiến lợi, muốn chém Nhan Nhã Tịnh thành trăm mảnh. Anh ta cảm giác được mình mới hôn mê c hưa lâu, áo sơ mi cũng không thèm mặc lại, anh ta muốn đi bắt Nhan Nhã Tịnh về tính sổ. Vừa đứng dậy, anh ta mơ hồ nhìn thấy b óng lưng của một người phụ nữ. Nhìn bóng người này từ phía sau, hô hấp c ủa anh ta trở nên gấp gáp. Ngọn lửa trong người thiêu đốt đến mức g lần như thiêu rụi toàn bộ cơ thể anh ta thành tro bụi. “Nhan NHã Tịnh!” Lưu Kiêu nghiến răng, tiến lên một bước và n g ém người phụ nữ trước mặt xuống chiếc lường lớn mềm mại.