Chương 1522 Lưu Thiên Hàn không để ý đến những ánh mắt này, ngón tay xương xẩu gõ trên bàn hội nghị: “Bắt đầu cuộc họp!” Ban đầu, Lưu Chấn Quốc vẫn còn hơi căng thắng, nhưng sau khi nhận được lời hứa của Lưu Thiên Hàn, ông ta có lòng tin sẽ nắm chắc phần thắng. Ông ta là người đầu tiên phát biểu: “Tập đoàn Lưu Thị của chúng ta không thể thiếu chủ tịch một ngày! Mục đích cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay là bầu ra chủ tịch mới của tập đoàn Lưu Thị chúng ta!” “Lưu Thị không có chủ tịch sao?” Lưu Thiên Hàn thờ ơ nhướng mi, khí thế vô hình tỏa ra từ người anh bức người, “Bác ba, bác thật sự cho rằng Lưu Gia Thành cháu chết rồi sao?” Trái tim của Lưu Chấn Quốc hầng nhịp, anh chẳng nhẽ quên rằng nghĩ rằng mình đã hứa sẽ bỏ phiếu cho Lưu Kiêu, mà còn nói những lời này trong cuộc họp. Lưu Chấn Quốc không phải là người chưa từng trải qua sóng gió, ông ta ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh. “Gia Thành, bác ba làm sao có thể cho rằng cháu chết rồi chứ! Tối nay bác tổ chức cuộc họp này chính là muốn giúp cháu giải quyết vấn đề! Chuyện của cháu chúng ta đều biết, trên người thì bị thương nặng, thân là người thân ruột thịt của cháu, sao bác nố nhìn cháu làm việc cả ngày lần đêm vì những công việc vụn vặt của công ty!” “Bác ba, cảm ơn lòng tốt của bác.’ Dừng lại một chút, Lưu Thiên Hàn nói từng chữ một, “Nhưng lòng tốt của bác, cháu không nhận!” “Hả!” Nghe lời này của Lưu Thiên Hàn, Lưu Kiêu không khỏi cười lạnh. “Lưu Gia Thành, cậu không nhận sao? Cậu không tiếp nhận sắp xếp của ba tôi, chẳng lẽ một kẻ tàn phế như cậu muốn độc chiếm vị trí chủ tịch của Lưu Thị sao? !” Nhan Nhã Tịnh tối hôm qua giãm lên mặt Lưu Kiêu vài cái, bây giờ nhìn hai má vần còn hơi sưng, nhưng điều này cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai của anh ta, chỉ là tính tình của anh ta quá nham hiểm, giống như rắn độc, khiến người ta cảm thấy khó chịu. “Đúng vậy, tôi là một kẻ tàn phế, thật sự không muốn từ bỏ vị trí chủ tịch Lục Thị” “Cậu!” Lưu Gia Thành tức giận bật cười, “Được, được lắm! Lưu Gia Thành, cậu ôm ghế chủ tịch Lưu Thị không buông, đáng tiếc, cậu không có duyên ngồi đó! Cắt cụt hai chi, nửa cái mông cũng bị cắt rồi, đúng không? ? Người đến cái mông còn không toàn vẹn còn muốn ngồi vị trí chủ tịch Lưu Thị, nằm mơ đi!” “Lưu Gia Thành, hôm nay tôi nói lời này, vị trí chủ tịch Lục Thị này cậu muốn nhường hay không, cũng phải nhường!” “Lưu Kiêu!” Mặc dù Lưu Kiêu đã nói ra những gì trong bụng Lưu Chấn Quốc, nhưng dù sao ở trước mặt nhiều người như vậy, Lưu Chấn Quốc vấn hy vọng anh ta có thể kiềm chế bản thân một chút. Lưu Kiêu từ trước tới nay luôn liều lĩnh và kiêu ngạo, anh ta không có ý định kiềm chế bản thân, ánh mắt chậm rãi quét qua khuôn mặt của các cổ đông trong phòng họp, “Tôi nói sai sao? Sao các người dám đặt tương lai của Lưu Thị chúng ta vào tay một tên tàn phế? !” “Tôi thừa nhận Lưu Gia Thành có năng lực, trước đây cậu ta đã quản lý tập đoàn Lưu Thị rất tốt. Nhưng tập đoàn Lưu Thị của chúng tôi cần thể diện, sau này các cuộc đàm phán và các cuộc họp quan trọng không lẽ chúng ta để một tên què chỉ có thể ngồi xe lăn ra mặt? !” Lưu Kiêu ánh mắt giễu cợt hướng vào mặt Lưu Thiên Hàn, “Lưu Gia Thành, cậu không cần thể diện, nhưng Lưu Kiêu tôi cần! Danh tiếng của Lưu Thị chúng ta không thể bị một tên tàn phế hủy hoại!” “Ừ, Lưu Kiêu, anh cần thể diện, anh thật là biết giữ thể diện!” Bị Lưu Kiêu coi thường như vậy, Lưu Thiên Hàn không hề tức giận, anh ngẩng đầu lên, rõ ràng anh chỉ ngồi trên xe lăn, nhưng anh vẫn tỏa ra khí chất cao vời vợi.