Chương 1539 Anh coi Tô Thu Quỳnh là thế thân của Kiều Hinh? Lâm Tiêu hơi mở há mồm, đầy mặt choáng váng nhìn Tô Thu Quỳnh. Sao cô lại cảm thấy, cô ở trong tim anh, lại là thế thân của Kiều Hinh chứ? Cô là Tô Thu Quỳnh đó, Tô Thu Quỳnh độc nhất vô nhị đó, sao có thể là thế thân của người phụ nữ khác? Thấy Lâm Tiêu không nói gì, Tô Thu Quỳnh cho là anh chột dạ, mùi vị đắng chát trong lòng cô càng thêm nồng đậm, cô quay người đi, không muốn nhìn Lâm Tiêu thêm nữa. “Lâm Tiêu, em sẽ không làm thế thân cho người khác. Tô Thu Quỳnh còn chưa kịp cất bước, Lâm Tiêu đã ôm chặt lấy cô từ phía sau, đôi cánh tay của anh, mạnh mẽ như vậy, dường như đâm vào máu thịt của cô. “Thu Quỳnh, em không phải là thế thân của ai cả. Lâm Tiêu rất sợ Tô Thu Quỳnh lại không để ý đến anh nữa, anh vô cùng sốt ruột nói, “Thu Quỳnh, từ đầu đến cuối, trong lòng anh chỉ có em. Em không phải là thế thân, em trước giờ đều không phải là thế thân của bất kì người nào cả.” Nếu thật có thế thân, thì đó cũng là người phụ nữ khác làm thế thân của Tô Thu Quỳnh. Suy nghĩ của Lâm Tiêu, dần dần bay xa, quấng thời gian lăn lộn giữa rừng người đẹp kia của anh, cũng không phải là ai đến cũng không từ chối. Ngược lại, yêu cầu của anh đối với phụ nữ còn rất đặc biệt, anh ngược lại không đòi hỏi những người phụ nữ đó phải đẹp đến mức nào, nhưng bọn họ hoặc ít hoặc nhiều phải có chút tương tự Tô Thu Quỳnh. Có những người phụ nữ có mi mắt tương tự Tô Thu Quỳnh vài phần, có người thì khuôn mặt, có người thì cái mũi, thậm chí, có người có rái tai tròn trịa sạch sẽ giống như cô. Lâm Tiêu còn từng qua đêm một lần với một người phụ nữ trên mặt từng bị thương, người phụ nữ đó lớn lên thật sực rất khó coi, anh sở dĩ có một lần với cô ta, chỉ bởi vì, ngón tay của cô ta, khiến anh nhớ đến đôi tay đánh đàn viết thơ của Tô Thu Quỳnh. Anh dạo chơi giữa rừng hoa, xét đến cùng, cũng là giống như phát điên mà tìm kiếm hình bóng của Tô Thu Quỳnh bốn phía mà thôi. Khoảng thời gian đó, người khác đều cho rằng anh sống rất phóng khoáng, chỉ có tự trong lòng anh hiểu rõ, trong lòng anh hoang vắng biết bao. Anh chỉ có hết lần này đến lần khác tự lừa mình dối người nói với bản thân, bên người anh, có rất rất nhiều Tô Thu Quỳnh, anh với có can đảm tiếp tục hít thở. Khoảng thời gian lúc đầu, hành vi tự lừa mình dối người của anh đích xác đã thành công, nhưng theo thời gian dần trôi, anh đã không còn thoả mãn với việc chỉ tìm kiếm hình bóng Tô Thu Quỳnh từ trên người người khác nữa. Bất kể bọn họ có bao nhiêu chỗ tương tự với Tô Thu Quỳnh, bọn họ cũng không phá là cô. Xoay xoay vòng vòng lâu như vậy, thực ra, anh trước giờ đều không phải là một mgười lạm tình, anh chỉ là, quá muốn có được Tô Thu Quỳnh mà thôi. Anh có tiền có quyền có thế, phu mũ: bên người dựa dâm hiến ôm các kiểu, nhưng sau khi thật sự nhìn rõ bản thẩm mình rồi, anh đối với những người phu mữ đó, không còn nảy sinh được nửa điểm hứng thú nào nữa. Anh không có được vầng trăng trên bầu trời kia, nhìn bóng trăng trong nước thì có ý nghĩa gì? Anh cũng cho rằng, đời này anh chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn Tô Thu Quỳnh thôi, không ngờ tới, anh còn có cơ hội có thế ôm cô vào lòng. Lúc không có được cô, anh đã một mình ôm gối khó ngủ, có được cô rồi, nếm được cái tốt của cô rồi, nếu lại mất đi, vạn tiễn xuyên tim cũng không đau bằng nối đau trong lòng anh.