Chương 1541 “Thu Quỳnh, dáng vẻ dấu đầu hở đuôi này của em thật đáng yêu!” Lâm Tiêu hôn lên mi mắt cô từng hồi từng hồi, dáng vẻ đó, dường như muốn hôn khắp lượt trên mặt cô, “Thu Quỳnh, em có thể vì anh mà nổi ghen, anh cảm thấy mình rất hạnh phúc.” “Thu Quỳnh, anh thực hy vọng về sau ngày ngày em đều có thể vì anh mà nổi ghen.” Vốn dĩ, trong lòng Tô Thu Quỳnh còn vô cùng xấu hổ, nghe thấy lời này của Lâm Tiêu, cô đột nhiên có chút bực mình khó nói nên lời. Lâm Tiêu còn muốn cô ngày ngày vì anh mà ghen? Ý của anh là, muốn ngày ngày dây dưa không rõ với Kiều Hinh Vương Hinh Lý Hinh gì đó sao? Tô Thu Quỳnh ngoài cười trong không cười nhìn Lâm Tiêu, “Lâm Tiêu, anh có phải tính về sau ngay ngày tìm cô gái nhỏ để làm em ghen không? Anh nghĩ đến rất đẹp nha!” Nghe thấy lời này của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu mới ý thức được lời anh vừa nói trong lúc kích động có bao nhiêu không ổn, anh vội vàng biểu hiện lòng trung với Tô Thu Quỳnh, “Thu Quỳnh, không có cô gái nhỏ, về sau, chỉ có em, chỉ có em… Tô Thu Quỳnh không phải một người thích rúc vào ngõ cụt, anh đều đã nói như vậy rồi, cô cũng không tiếp tục bắt bẻ câu chữ nữa. Nhưng cô lại nghĩ tới gì đó, sắc mặt của cô lại lạnh dần xuống. “Lâm Tiêu, anh đã lừa em. Nghe thấy lời này của Tô Thu Quỳnh, trong lòng Lâm Tiêu khỏi khỏi giật đánh thót một cái. Đúng nha, anh từng nói với Tô Thu Quỳnh, giữa bọn họ, không có lời nói dối, không có phản bội, nhưng cuối cùng, anh vẫn quay lưng lại với lời hứa của mình, nói dối với cô. Lâm Tiêu biết, anh nói dối Tô Thu Quỳnh, đích thực là có nỗi khổ riêng, cũng tính như là lời nói dối thiện ý. Nhưng nói dối chính là nói dối, đã làm sai, không cần biết có nỗi khổ riêng gì, anh đều không có tư cách biện giải cho cho bản thân mình. “Thu Quỳnh, nói dối em, là anh sai.” Lâm Tiêu cẩn thận từng li từng tí mở miệng với Tô Thu Quỳnh, “Thu Quỳnh, anh nói dối với em, vì anh quá sợ hãi.’ “Anh biết, em vốn dĩ thích anh không nhiều lắm, là anh một mực quấn quýt lấy em không buông, nếu em biết được chuyện của anh với Kiều Hinh, còn sinh ra một đứa con gái, em nhất định sẽ ghét anh, chia tay với anh. “Thu Quỳnh, anh sợ sẽ mất em.” “Thu Quỳnh, anh có thể bị người đời phỉ nhổ, nhưng anh không thể mất đi em. Anh không để tâm đến đứa bé, anh không để tâm đến người khác, anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với em. Vốn dĩ, Tô Thu Quỳnh còn muốn hỏi tội Lâm Tiêu vụ dối gạt, hiện giờ, nghe thấy lời này của anh, cơn giận trong lòng cô, làm thế nào cũng không bốc lên được nữa. Cô chủ động ôm chặt lấy Lâm Tiêu, “Lâm Tiêu, sao anh lại cảm thấy là em không thích anh nhiều lắm chứ!” “Lâm Tiêu, nếu đến bây giờ mà em còn không đủ thích anh, thì không cần biết anh đối với em quấn quýt không buông đến thế nào, em đều sẽ không tiếp tục ở bên anh.” “Em sở dĩ ở bên anh, em sở dĩ cùng anh vạch kế hoạch cho tương lai, chỉ bởi vì, em thật lòng thích anh. “Lâm Tiêu, yêu thích của em đối với anh, không chỉ có một chút đâu, em thích anh, rất thích anh.” Cảm xúc của Tô Thu Quỳnh trước giờ vốn hướng nội, cô cũng không quen lắm với việc thẳng thắn biểu đạt tình cảm với người khác, nhưng hiện giờ, cô muốn, giống như những cô gái nhỏ bừng bừng sức sống kia, lớn tiếng hô một câu, Lâm Tiêu, em thích anh.