Chương 1572 Môi một người nhà họ Lưu đều không thể coi thường, cho dù Cậu Lưu không còn nữa, nhưng đôi nhóc con khôn lanh như quỷ này cũng sẽ không để Nhan Nhã Tịnh bị người bắt nạt. Huống hồ chỉ, bên người Nhan Nhã Tịnh bây giờ còn đứng một Cậu hai Lưu không hề thua kém Cậu Lưu một chút xíu nào. Nghĩ tới anh ta cố ý gây khó dễ với Nhan Nhã Tịnh, trong lòng anh ta đột nhiên có một loại kinh hoảng không nói nên lời, còn may, vấn chưa gây ra lỗi lầm lớn, anh ta còn có thể cầm lấy bút trong tay mình, kiên trì giấc mộng viết hết trăm sự trên đời của anh ta. Trải qua một trò hề như vậy, quần chúng ở hiện trường dường như đều đã quên mất, Nhan Nhã Tịnh là kẻ thứ ba không lên nổi mặt bàn trong miệng bọn họ. Bọn họ chỉ nhớ, Nhan Nhã Tịnh có được tình yêu khuynh thế của Cậu hai Lưu, còn có một đôi con trai con gái thiên tài toàn tâm toàn ý bảo vệ cho cô. Mặc dù ngoài miệng rất nhiều người đều không nguyện ý thừa nhận, nhưng đại đa số người, đặc biệt là phụ nữ, trong lòng thực ra rất hâm mộ Nhan Nhã Tịnh. Dù gì, Vân Hải lớn như vậy, cũng chỉ có Nhan Nhã Tịnh, có thể có được sự yêu chiều vô biên của hai anh em nhà họ Lưu. Vốn dĩ, Nhan Nhã Tịnh còn cảm thấy, sau khi mối quan hệ của bọn họ bị lan truyền cho người đời đều biết, những lời ong tiếng ve đó, sẽ làm cho bọn họ thương tích đầy mình. Bây giờ, đứng bên người Lưu Thiên Hàn, cảm nhận độ ấm được truyền đến từ lòng bàn tay anh, cô mới phát hiện, chỉ cần có anh, những lời ong tiếng ve đó, vạn người chỉ trỏ đó, đều không đáng nhắc đến. Cô muốn, cùng anh sánh vai đứng bên nhau, cho dù tiếp sau đây có nhiều khó khăn và hiểu lầm hơn nữa, cô cũng sẽ không e sợ nửa phần. Đang chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân mình, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên nghe thấy có người kinh ngạc hô lớn, “Pháo hoa! Rất nhiều rất nhiều pháo hoa!” Nghe thấy giọng nói đó, Nhan Nhã Tịnh không tự chủ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy, từng cột từng cột pháo hoa, đang nở tung tươi đẹp trong màn đêm tĩnh lặng. Vào khoảnh khắc pháo hoa nở tung đó, có chữ nở rộ rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng. Nhan Nhã Tịnh không phải người mù chữ, những chữ đó, cô biết. Nhan Nhã Tịnh, gả cho anh, anh yêu em. Trong pháo hoa nở tung, chỉ có mấy chữ đơn giản đó, nhưng mà, cảm nhận hơi ấm nóng rực từ lòng bàn tay của người đàn ông bên cạnh, đón nhận ánh mắt sâu thắm lại kiên định của anh, cô dường như nghe thấy anh đang nói với cô, Nhan Nhã Tịnh, làm người phụ nữ của anh, không cần âm thầm lén lút, trốn trốn tránh tránh, chỉ cần đứng bên người anh là được. Lời ong tiếng ve có anh, đao thương mưa kiếm có anh, cho dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ tận hết sức lực cả đời, chống lên cho cô một mảnh trời trong. Sau khi pháo hoa dần dần tan biến vào màn đêm, là vô số đèn trời mang theo những dải lụa ghi lời tỏ tình chấp chới bay lên. Nhìn vào cảnh tượng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này, Nhan Nhã Tịnh có chút buồn cười, nhưng hốc mắt, lại nóng đến ẩm ướt. Anh Lưu cầu hôn, thật đúng là một chút ý tưởng mới đều không có, mặc dù đèn trời của tối nay là bản nâng cấp, nhưng chiêu trò, thì anh đã từng dùng qua rồi có được không! Rõ ràng, kịch bản cầu hôn này, tầm thường như vậy, nhưng ẩm ướt trong hốc mắt Nhan Nhã Tịnh làm thế nào cũng không ngăn lại được. Cô muốn, nhiệt tình mà điên cuồng ôm lấy người đàn ông trước mặt, hung hăng hôn anh, một đời một kiếp, không buông tay nưa.