CHƯƠNG 1644 Cô bé công khai cho tiền thì cậu sẽ không lấy, vậy thì cô liền âm thầm giúp cậu. Cô bé biết mẹ của Phó Xuyên thường đều mua thuốc ở một hiệu thuốc nhỏ ở bên ngoài khu bọn họ ở, cô bé đưa một phần tiền tiêu vặt của mình cho ông chủ hiệu thuốc đó để bọn họ bán thuốc giá thấp cho mẹ của Phó Xuyên. Vốn dĩ là một bình thuốc mấy trăm nghìn giờ chỉ còn mấy chục nghìn, mẹ của Phó Xuyên tất nhiên sẽ nghi ngờ, nhưng hiệu thuốc nói là đang có hoạt động giảm giá, được lợi nên bà ấy cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thì hiệu thuốc cũng không ngốc, sẽ không để mình bị chịu thiệt, có thể với giá rẻ mà mua được thuốc thì bà không cần phải chiếm được lợi còn kiếm chuyện. Có lúc Nhan An Mỹ cũng sẽ âm thầm mang chút thịt cá đến cho nhà Phó Xuyên, cậu bé đang ở tuổi lớn, cả ngày chỉ ăn mấy thứ đồ sắp hỏng không tốt cho cơ thể. Phó Xuyên nhìn thấy ngoài cửa để mấy đồ ăn ngon thịt các các loại, có lúc cũng sẽ suy tư, cậu bé nhìn quanh một vòng xong trong mắt liền trở nên rất phức tạp, cuối cùng cậu bé vấn là đem túi đồ mang vào nhà. Nhan An Mỹ trốn ở một góc nhìn thấy Phó Xuyên nhận đồ mà mình tặng thì trong lòng vui đến nỗi muốn nổi bong bóng luôn rồi. Bọn họ cuối cùng cũng có thể ăn uống tốt hơn rồi! Khu dân cư hai mẹ con Phó Xuyên ở rất cũ kỹ, an ninh cũng không tốt, Nhan An Mỹ Sợ gặp phải chuyện nguy hiêm nên cô bé cũng không ở lại đây quá lâu. Tối nay cũng giống như mọi khi, sau khi đem đến cho Phó Xuyên một túi đồ ăn lớn xong cô bé liền định nhanh chóng rời đi ngồi xe buýt về nhà. Không ngờ rằng mới đến cửa khu dân cư cô bé liền nhìn thấy Phó Xuyên đeo cặp sách về nhà, cô bé không muốn để cậu nhìn thấy mình liền nhanh chóng trốn ở một bên. Hôm nay Phó Xuyên về nhà muộn hơn mọi khi rất nhiều, không biết là đi đánh nhau hay là ngã ở đâu mà trên cánh tay cậu bé có một vết thương rợn người. Có lẽ cậu bé sợ bị mẹ phát hiện, vừa đi vừa cố gắng kéo tay áo của mình. Chỉ là mùa hè đều mặc áo cộc tay, cho dù cậu kéo thế nào thì cũng không che được vết thương. Thiếu niên nhỏ mày nhíu đến lợi hại, cậu bé liền nảy ra một ý, đem cặp sách trên lưng mình đeo chéo sang một bên, khong ngờ rằng vậy mà lại vừa hay che được vết thương đó đi. Làm xong mọi chuyện, đầu lông mày nhăn chặt của thiếu niên dần dần giãn ra, giống như băng tuyết tan chảy vậy, tỏa sáng trong bầu trời đêm tăm tối, đẹp một cách khó tả. Nhan An Mỹ lặng lẽ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên, cô bé vấn luôn cảm thấy trên thế giới này sẽ không bao giờ có người cùng tuổi nào đẹp hơn anh trai nhà mình, không ngờ rằng Phó Xuyên vậy mà không xấu hơn anh trai. Cô bé biết Phó Xuyên nhất định là không muốn nhìn thấy mình, nhưng cô bé vẫn không nhịn được muốn đi hỏi xem vết thương trên tay cậu có phải rất đau hay không. Cô bé còn chưa bước ra khỏi chỗ mình đang trốn thì liền nhìn thấy cậu của Phó Xuyên dẫn theo mấy người đàn ông xống đến từ bên kia đường.Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này. “Đúng! Chính là nó! Nó là cháu ngoại của tôi! Mấy người cho tôi 100 triệu tôi liền bán nó cho mấy người! “ Nhan An Mỹ kinh ngạc trợn tròn mắt, 100 triệu, cậu của Phó Xuyên liền muốn bán cậu đi sao?I Đó là một con người đang sống sờ sờ đói! Hơn nữa đó là người thân của ông ta, sao ông ta có thể vì một chút tiền đó mà bán cậu đi chứ!