CHƯƠNG 1647 Bọn chúng hoặc là bắt cóc hoặc là Cướp trẻ em, hoặc là mua lại trẻ em từ tay người khác với giá thấp, trẻ em còn rất nhỏ tuổi bọn chúng sẽ bán lại với giá cao, nhưng những đứa trẻ đã lớn, có ký ức rõ ràng như Nhan An Mỹ và Phó Xuyên thì bọn chúng cơ bản là rất ít bán lại cho người khác. Người mua cũng không muốn mua những đứa trẻ đã lớn như vậy, phần lớn người mua trẻ em đều là để dưỡng lão, bọn họ hy vọng đám trẻ coi họ như bố mẹ ruột của chúng. Độ năm, sáu đến trên dưới mười tuổi bọn chúng đều sẽ làm cho thành tàn phế, bắt bọn nhỏ lên đường ăn xin. Đừng nên coi thường ăn xin, xã hội hiện tại mọi người đều rất đồng cảm với trẻ nhỏ, rất nhiều đứa trẻ ăn xin ở trên đường có thể kiếm mấy triệu một ngày. Ở những thành phố lớn phồn hoa, một vài đứa trẻ trông dễ thương mà còn bị tàn phế lại càng có thể khiến người khác sinh lòng đồng cảm, nhiều nhất thậm chí có thể kiếm mấy chục triệu một ngày. Tốn 200 triệu mua được hai đứa trẻ con, bọn chúng cảm thấy không uổng phí chút nào. Hai đứa trẻ này dáng dấp đều đẹp mắt như vậy, biến bọn chúng thành tàn phế vứt trên đường ăn xin thì nhất định sẽ trở thành cây hái tiền của bọn chúng. Đợi đến khi bọn chúng lớn đến mười mấy tuổi, nếu như lớn lên mà tàn phế thì đem khí quản của bọn chúng đến chợ đen bán cũng không lõ. Nhan An Mỹ và Phó Xuyên bị đưa đến một ngôi làng hẻo lánh, còn có hai đến ba mươi đứa trẻ khác cũng ở trong ngôi làng này, bọn chúng buổi tối đều ở đây, đến sáng Sớm sẽ ngồi xe đi vào thành phố ngồi ở chỗ đông người qua lại xin ăn, đến buổi chiều lại ngồi xe trở về. Trong bọn chúng có người vừa mới bị bắt đến đây, thân thể vẫn còn tốt, cũng có người đã tàn phế rồi, mà tối hôm nay mấy tên buôn người kia tính toán phế đi chân của Nhan An Mỹ trước để cô bé nhanh chóng trở thành cây hái tiền cho bọn chúng. Nhan An Mỹ không phải đứa trẻ chưa gặp qua sự đời. Ngược lại, từ khi cô bé còn rất nhỏ thì đã cùng Nhan An Bảo theo Nhan Nhã Tịnh đến những vùng thiên tai để cứu trợ cho những người dân nghèo bị thương trong thảm họa. Bọn họ lúc đó cũng đã gặp qua rất nhiều người bệnh, có người già, có tránh niên và cũng có cả trẻ em. Những vết thương máu me đầm đìa đó cô bé đã sớm tập thành thói quen rồi. Nhưng hiện tại nhìn thấy những đứa trẻ xấp xỉ tuổi mình bị đánh gãy chân, lúc ăn cơm phải khó khăn bò đến bên bàn ăn, bưng lên một bát cơm khó ăn miễn cương nhét vào bụng, nước mắt của cô bé vẫn không kiềm chế được mà rơi xuống. Thế giới này quá lớn, vận luôn có những nơi mà ánh mặt trời không chiếu đến được. Cùng dưới một bầu trời xanh, có người tỏa ánh sáng rực rỡ, những có người lại ẩn mình trong bóng tối u ám, cả đời đều không nhìn thấy ánh sáng. Không nghi ngờ gì, những đứa trẻ ở đây đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy ánh sáng. Một cô bé gái tên là Tiểu An, hôm nay xin ăn chỉ kiếm được hơn 300 nghìn, mấy tên buon người kia phạt cô bé tối nay không được ăn cơm không được về phòng ngủ. Đứa trẻ năm, sáu tuổi gầy như que củi, cô bé bị gấy chân, kéo lê thân mình vừa đen vừa gầy cuộn trong một góc tường, đáng thương nhìn những đứa trẻ khác bò trên bàn ăn cơm, nhìn đáng thương đến nghẹn lời. Những đứa trẻ khác đã sớm quen với cảnh tượng như thế này, bọn chúng chết lặng và cơm trong bát mình mà ăn, tái nhợt tuyệt vọng, đã mất đi dũng khí phản kháng vận mệnh mất rồi. Trong lòng Nhan An Mỹ khó chịu không thôi, cô bé bưng bát cơm mốc đen đến trước mặt cô: “Tiểu An, tớ ăn ít, không ăn hết được, cậu ăn một ít cơm của tớ này. “Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này. Tiểu An nhìn qua đã đói sắp ngất rồi nhưng đối mặt với ý tốt của Nhan An Mỹ, cô bé vẫn sợ hãi lắc đầu. Quanh năm sống trong một góc tối u ám như vậy, năng lực biểu đạt của Tiểu An rất kém, có điều Nhan An Mỹ có thể nghe hiểu, cô bé biết Tiểu Am đang sợ hãi, nếu như những người kia phạt cô bé không được ăn cơm mà cô lại vụng trộm ăn cơm thì sau khi bị phát hiện nhất định sẽ bị đánh.