CHƯƠNG
Hứa Dương này là thiên tài thiết kế tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ nhận thiết kế riêng, thế mà đồng ý ngoại lệ vì Nhan Nhã Tịnh, bối cảnh của người đàn ông theo đuổi Nhan Nhã Tịnh lớn như thế nào nữa đây!
Vẻ mặt của đa số nhân viên công tác trong đoàn phim đều hơi vi diệu, vừa rồi Dương Mai còn cho rằng Nhan Nhã Tịnh thiếu tiền, trộm nhẫn kim cương của cô ta, Nhan Nhã Tịnh có thể đeo Giấc mộng duy ái giá nghìn tỷ, người có thể khiến cho thiên tài thiết kế cao quý hạ thấp địa vị của mình để thiết kế riêng, còn có thể trộm chiếc nhẫn kim cương giá trị chỉ tầm hơn triệu chưa tới triệu của cô ta sao! Đùa cái gì vậy!
Vừa rồi tất cả mọi người đứng về một phía, tin tưởng Nhan Nhã Tịnh là một người ham hư vinh, trộm nhẫn kim cương của Dương Mai, bây giờ tất cả mọi người bị Giấc mộng duy ái chói mù mắt, bắt đầu tin lời Nhan Nhã Tịnh nói vừa rồi.
Nhan Nhã Tịnh vừa mới nói, cô hoàn toàn không có thời gian làm việc đó, nhẫn kim cương ở trong túi của cô chưa chắc đã là do cô trộm, rất có thể là người khác đã bỏ nhẫn kim cương vào trong túi của cô, cố ý muốn hãm hại cô.
Giờ xem ra, khả năng Nhan Nhã Tịnh bị người hãm hại là thật.
Dương Mai chờ Nhan Nhã Tịnh bị xấu mặt, cô ta thế nào cũng không ngờ vậy mà có người tặng Nhan Nhã Tịnh quà quý giá như vậy, hơn nữa, còn là Hứa Dương nổi danh không ai không biết tự mình đưa tới.
Nghe tiếng bàn tán rõ ràng đã thiên hướng Nhan Nhã Tịnh của mọi người, Dương Mai tức giận đến méo mó mặt mày, bây giờ tất cả mọi người đều nói Nhan Nhã Tịnh không thể nào trộm nhẫn kim cương của cô ta, vậy chẳng phải ý là cô ta cố ý hãm hại Nhan Nhã Tịnh sao!
Dương Mai cô ta sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy!
Dương Mai vừa hận vừa đố kị, cô ta hung hăng trừng Nhan Nhã Tịnh, ngay sau đó tầm mắt dừng lại ở Giấc mộng duy ái lấp lánh.
“Giấc mộng duy ái? Người trộm nhẫn của tôi sao có thể nhận được Giấc mộng duy ái thật chứ! Tôi thấy, Giấc mộng duy ái này là hàng giả cũng không chừng?”
Dương Mai cho rằng, sau khi cô ta nói xong mấy lời này, sẽ có rất nhiều người phụ họa cô ta, rồi cười nhạo Nhan Nhã Tịnh, nhưng ngoài ý muốn chính là, cô ta nói xong lời này, tất cả mọi người nhìn cô ta như nhìn kẻ điên.
“Mới đầu tôi còn đứng về phía Dương Mai, giờ xem ra, đầu óc tôi vừa rồi thiếu tỉnh táo! Một người ngay cả Giấc mộng duy ái cũng không phân biệt được thật giả như cô ta thật sự có thể làm ra chuyện hãm hại người khác!”
“Đúng thế! Hứa Dương là ai? Kim cương trên tay anh ta sao có thể là giả được!”
“Không có văn hóa không đáng sợ, đáng sợ chính là không văn hóa còn thích khoe mẽ! Người nào đó quả thật chính là đồ ngốc!”
…
Đồ ngốc!
Dương Mai bực tức méo mó cả mặt mũi, thế mà lại có người dám mắng cô ta là kẻ ngốc!
“Nhà sản xuất Tôn, tôi lấy ghi hình của camera giám sát tới rồi, cửa ngoài của chúng ta có thiết bị giám sát vừa vặn đối diện với cửa lớn phòng nghỉ ngơi, hôm nay ai vào phòng nghỉ chúng ta đều có thể điều tra ra. Ngài yên tâm, chờ chúng tôi xem xong ghi hình là có thể trả lại trong sạch cho bác sĩ Nhan.” Một nhân viên công tác vội vàng chạy từ bên ngoài vào, đứng cạnh Tôn Lệ nói.
“Được rồi, chuyện này cậu đi làm đi, đoàn phim của chúng ta sẽ không nhân nhượng kẻ trộm, cũng sẽ không oan uổng người vô tội!” Tôn Lệ gằn từng chữ dặn dò nhân viên công tác kia.