CHƯƠNG
Tô Thu Quỳnh không có tâm trạng ở đây xem Chiến Mục Hàng và An Tình anh anh em em, cô kéo hai đứa trẻ đi về phía quảng trường ở bên ngoài.
Còn chưa ra khỏi cửa lớn của siêu thị, mấy vệ sĩ mặc đồ đen đã chặn ở trước mặt cô và hai đứa trẻ.
Trên người Chiến Mục Hàng toát ra khí lạnh, anh ta từng bước đi tới gần Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, chúng ta nói chuyện.”
“Giữa chúng ta không có gì để nói cả!” Tô Thu Quỳnh bảo vệ hai đứa trẻ ở trong lòng, sợ những vệ sĩ khí thế hừng hực sẽ tổn thương đến bọn trẻ.
“Ừ, giữa chúng ta quả thật không có gì để nói cả, nhưng hai đứa trẻ này là con của tôi, buộc phải để lại!”
“Chiến Mục Hàng, anh có bệnh à! Tôi đã nói rồi, chúng không có quan hệ với anh!”
Mấy vệ sĩ cùng nhau đi tới, cướp Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ từ trong lòng Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh vô cùng khẩn trương, nhưng sức của cô căn bản không phải là đối thủ của mấy người vệ sĩ cao to vạm vỡ này, cô không thể giành lại hai đứa trẻ.
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ngược lại rất bình tĩnh, không vào hang cọp, sao bắt được cọp con, tiếp cận Chiến Mục Hàng, bọn họ mới có thể chỉnh An Tình đến mức khóc cũng không khóc được, trả thù cho dì Thu Quỳnh!
“Chiến Mục Hàng, anh khốn kiếp! Anh trả An Bảo, An Mỹ cho tôi!” Tô Thu Quỳnh khẩn trương đến mức không thể duy trì nụ cười hờ hững, cô lao tới túm lấy Chiến Mục Hàng, nhưng cô còn chưa chạm tới người của Chiến Mục Hàng thì bị vệ sĩ của anh ta chặn lại.
“Tô Thu Quỳnh, chúng là con của tôi, tôi dựa vào đâu mà phải trả cho cô!” Chiến Mục Hàng lãnh khốc nhấc mí mắt lên: “Một tháng, tôi cho cô hai lần cơ hội thăm bọn trẻ.”
Nói xong câu này, Chiến Mục Hàng bế hai đứa trẻ lên, cất bước rời đi.
Đợi khi Tô Thu Quỳnh thoát khỏi những vệ sĩ này, cô đã không tìm thấy bóng dáng của hai đứa trẻ, cô lo tới mức nước mắt suýt nữa rơi xuống, luống cuống tay chân gọi điện cho Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, cậu mau đi tìm Lưu Thiên Hàn! An Bảo và An Mỹ bị Chiến Mục Hàng cướp đi rồi, Vân Hải cũng chỉ có Lưu Thiên Hàn mới có thể chế ngự được Chiến Mục Hàng!”
Nhận được điện thoại của Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh cũng vô cùng lo lắng, cô không muốn đi tìm Lưu Thiên Hàn, nhưng cô cũng buộc phải thừa nhận rằng, Tô Thu Quỳnh nói không sai, Vân Hải rộng lớn, ngoài Lưu Thiên Hàn ra, thật sự không có ai khác có thể đối đầu với Chiến Mục Hàng!
Nhan Nhã Tịnh không có số điện thoại của Lưu Thiên Hàn, cô vốn là muốn gửi tin nhắn zalo cho Lưu Thiên Hàn, nhưng cô lại sợ Lưu Thiên Hàn trong chốc lát sẽ không đọc được.
Nghĩ một lát, cô trực tiếp dùng zalo gọi video call cho Lưu Thiên Hàn.
Gần như ngay lập tức thì video call được kết nối, Nhan Nhã Tịnh vừa muốn nói với anh chuyện của An Bảo và An Mỹ, một giọng nói lảnh lót của nữ truyền vào tai của cô.
“Cậu Lưu, tối nay người ta sẽ cố gắng hầu hạ anh.”
Tay của Nhan Nhã Tịnh chợt cứng ngắc, chiếc điện thoại trong tay suýt nữa rơi xuống đất, cô hình như đã quấy nhiễu chuyện tốt của cậu Lưu.
Nhan Nhã Tịnh không ngờ nhìn thấy Lưu Thiên Hàn và người phụ nữ anh anh em em, nhưng nghĩ tới hai đứa trẻ còn đang ở trong tay của Chiến Mục Hàng, cô vẫn kìm chế không tắt cuộc gọi.
“Cậu Lưu, tôi…”
Lưu Thiên Hàn còn chưa nói hết lời, đầu bên kia của cuộc video call vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất, sau đó là giọng nói giống như đỉnh núi băng vạn năm của Lưu Thiên Hàn: “Cút!”
Cút…
Cậu Lưu kêu cô cút!
Cô quấy rầy chuyện tốt của cậu Lưu, cậu Lưu quả thật là tức giận rồi.