CHƯƠNG
Thật ra, Nhan Nhã Tịnh còn có hơi lo lắng mì cô nấu sẽ bị Lưu Thiên Hàn chê, không ngờ anh ăn hết cả một bát mì to.
Thấy cái bát to sạch sẽ trước mặt Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhan Nhã Tịnh tự dưng nảy ra một cảm giác áy náy khó nói.
Tối nay cậu Lưu đã giúp cô việc lớn như vậy, cô lại để anh đói thành ra như này, sớm biết vậy trên đường chia cho anh một chiếc hamburger rồi.
Có điều, cậu Lưu bây giờ cũng ăn no rồi, anh chắc có thể về nhà rồi nhỉ?
Nhan Nhã Tịnh vừa muốn hạ lệnh đuổi khách lần nữa thì Lưu Thiên Hàn nhàn nhã mở miệng: “Giúp tôi thay thuốc.”
Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn sau lưng của Lưu Thiên Hàn, bây giờ trên người anh mặc vest, cô nhìn không ra tình trạng vết thương của anh hiện nay.
Cô là bác sĩ, quả thật nên giúp anh thay đổi, nhưng tối nay cô không muốn giúp anh thay thuốc.
Cô ở trước mặt anh rõ ràng yếu ớt, nhưng cô cũng có tính nóng nảy, anh ở trong cuộc gọi video call kêu cô cút, cô không thèm giúp anh thay thuốc đâu!
Bác sĩ trên đời này nhiều như vậy, việc giúp anh thay thuốc này, không cần cứ phải rơi vào đầu của cô. Tuy cô thật sự khá lo lắng vết thương trên lưng của anh.
“Cậu Lưu, anh vẫn là tìm người khác giúp thay thuốc đi, anh đã kêu tôi cút rồi, tôi không thèm giúp anh thay thuốc đâu!”
Nhan Nhã Tịnh biết, cô nói xong lời này, chắc chắn sẽ chọc cho Lưu Thiên Hàn không vui, nhưng cô không thể không thừa nhận, biểu đạt ra sự bất mãn trong lòng, thật là quá đã!
Nghĩ đến giọng nói nũng nịu của người phụ nữ trong cuộc video call, lại dặn vài câu: “Đúng rồi cậu Lưu, vết thương trên lưng của anh khá nghiêm trọng, trước khi vết thương khỏi, anh vẫn là đừng nên vận động kịch liệt.”
Tìm phụ nữ gì đó, anh lúc đó là đã, nhưng vết thương rách ra, người đau vẫn là anh.
“Xin lỗi, cậu Lưu, tối nay đã làm phiền chuyện tốt của anh, người phụ… partner của anh bây giờ còn đang đợi anh, anh vẫn là mau về đi.”
Lông mày của Lưu Thiên Hàn nhíu chặt lại, partner?
Hiểu lầm cô dành cho anh hình như có hơi lớn.
“Nhan Nhã Tịnh, tối nay tôi không kêu cô cút.” Lưu Thiên Hàn không quen giải thích gì với người khác, nhưng ở trước mặt Nhan Nhã Tịnh, anh lại phá lệ hết lần này đến lần khác.
Ồ.” Nhan Nhã Tịnh khẽ đáp một tiếng: “Vậy tôi chắc là hiểu lầm rồi.”
“Nhan Nhã Tịnh, bên cạnh tôi không có người phụ nữ khác.”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh hoàn hồn, Lưu Thiên Hàn lại thêm một câu: “Tôi có vợ, tôi sẽ không làm vận động kịch liệt với người phụ nữ khác.”
“Hả?” Nhan Nhã Tịnh đần mặt, vừa rồi cậu Lưu nói cái gì? Anh nói, bên cạnh anh không có người phụ nữ khác?
Chuyện này sao có thể chứ?
Còn nữa, bọn họ sớm đã ly hôn rồi, anh có người vợ nào nữa!
Những chuyện này đều là chuyện riêng của cậu Lưu, mặc kệ anh nói thế nào, đều không có liên quan gì tới cô cả.
Trầm ngâm giây lát, Nhan Nhã Tịnh khẽ nói: “Cậu Lưu, sau này anh đừng có hở một tí là nói vợ gì đó nữa, chúng ta đã ly hôn rồi, nghe không thoải mái chút nào, ừm, tôi cũng không hy vọng người khác hiểu lầm.”
Lưu Thiên Hàn không có nói ngay, ánh mắt của anh nhìn sâu vào Nhan Nhã Tịnh, đôi mắt đen sẫm đó gần như muốn xuyên thấu linh hồn của cô.
Nhan Nhã Tịnh sợ mình sẽ không kìm được mà chìm đắm, hoảng hốt quay mặt đi, cô xoay người: “Cậu Lưu, anh nên về sớm đi, tôi… tôi thu dọn một chút, phải đi ngủ rồi.”
“Nhan Nhã Tịnh, vết thương của tôi nứt rồi, không thể lái xe trở về.”
Lưu Thiên Hàn luôn lạnh lùng, vết thương chảy máu không rơi nước mắt, nhưng nghĩ tới “bí tịch theo đuổi vợ” của Nhạc Dũng từng nhắc tới, ở trước mặt phụ nữ phải biết nũng nịu tỏ ra yếu đuối lúc cần thiết, Lưu Thiên Hàn cứng nhắc trưng ra dáng vẻ vết thương của anh rất đau.
Kêu anh diễn yếu đuối thì anh đã vô cùng chê bai mình rồi. Còn đi làm nũng, anh không làm được!
“Vết thương nứt rồi?! Tôi giúp anh xem thử.” Nhan Nhã Tịnh nghe nói vết thương của Lưu Thiên Hàn nứt rồi, cô cũng không quan tâm vừa rồi đã vạch giới hạn với anh, cô cầm hộp thuốc, vội vàng giúp anh xử lý vết thương.