CHƯƠNG
“Bùi Ninh Hinh, tại sao bản thân tôi cũng không biết mình đã từng phá thai nhỉ? Tôi biết, miệng mọc trên người cô, cô muốn nói xằng nói bậy, tôi không quản được, nhưng cuộc sống của Nhan Nhã Tịnh tôi đây cũng không phải do cô quyết định! Nhan Nhã Tịnh tôi đây tự hỏi đứng ngồi ngay thẳng, không phải cô nói bậy vài câu thì tôi sẽ lập tức trở nên dơ bẩn!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng có giả bộ, cô vốn đã dơ bẩn, dơ bẩn hơn bất kỳ ai khác!” Bùi Ninh Hinh gắng cổ lên quát.
“Hừ! Bùi Ninh Hinh, có một số việc không phải cô cứ mở miệng là có thể đưa ra kết luận! Cô thích tạt nước bẩn vào người khác, nhưng người khác chưa chắc đã sẵn lòng chấp nhận! Những chuyện mà Nhan Nhã Tịnh tôi đây chưa làm qua, dựa vào cái gì phải bị cô khoa tay múa chân?”
“Nhan Nhã Tịnh, cô đây là ngụy biện! Đúng rồi, cô đây là thẹn quá hoá giận!” Bùi Ninh Hinh dừng lại, sau đó nói với mọi người: “Mọi người phải tin tôi, Nhan Nhã Tịnh thật sự không phải thứ tốt lành gì, cô ta từ nhỏ đã biết quyến rũ đàn ông, cô ta…”
“Lần này là người như thế nào chứ, vừa mới vu oan người ta là kẻ trộm, bây giờ lại nói đời tư của người khác phóng túng, lần vu oan này cũng quá vụng về rồi chứ?”
“Thì đó, loại hành vi này đúng là ghê tởm, suốt ngày chỉ biết hãm hại người khác, cũng không chê gặp quả báo!”
“Tại sao loại người này lại có mặt mũi tới tham dự bữa tiệc tối của chúng ta vậy? Bảo vệ nên đuổi loại người này ra ngoài mới phải!”
Bùi Ninh Hinh trợn tròn mắt, cô ta không dám tin nhìn mọi người xung quanh, cô ta rõ ràng muốn khiến Nhan Nhã Tịnh trở thành chuột qua đường, tại sao mọi người ngược lại muốn đuổi cô ta ra ngoài chứ?
Bùi Ninh Hinh không cam lòng trừng mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh, nhưng cô ta biết mọi người sẽ không đứng về phía cô ta nữa, cô ta cũng không gây sự nữa, nghiến răng ken két, lập tức chạy đi tìm Nhan Vũ Trúc để bàn bạc cách đối phó.
Trò hề cuối cùng đã kết thúc, Nhan Nhã Tịnh cuối cùng cũng được yên tĩnh, cô ngồi ở một góc, yên lặng chờ cuộc đấu giá bắt đầu.
Chỉ mong đêm nay đừng xuất hiện trò hề nào nữa.
Nhan Vũ Trúc tưởng rằng Dương Mai và Bùi Ninh Hinh cùng nhau ra tay sẽ có thể dạy cho Nhan Nhã Tịnh một số bài học, không ngờ cuối cùng không những không thể đuổi Nhan Nhã Tịnh ra ngoài mà còn giúp Nhan Nhã Tịnh có được một làn sóng thiện cảm.
Nhan Vũ Trúc siết chặt nắm đấm, các đầu ngón tay thon dài đâm thủng da thịt mềm mại trong lòng bàn tay, giống như lòng căm hận của cô ta dành cho Nhan Nhã Tịnh, máu me đầm đìa.
Tuy nhiên, cô ta xưa giờ thông minh, chuyện dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh, cô ta sẽ không tự mình ra tay.
Cô ta thích nhất mượn đao giết người, ngồi hưởng lợi, loại chuyện như đánh không được cáo mà còn khiến cho toàn thân bốc mùi sẽ không xảy ra trên người cô ta.
“Con khốn Nhan Nhã Tịnh đó đúng là không biết xấu hổ, tớ tức chết đi được!” Bùi Ninh Hinh vặn eo ngồi ở đối diện Nhan Vũ Trúc, thở hồng hộc nói.
Dương Mai từ nhà vệ sinh bước ra, cũng mặt đầy căm phẫn: “Tớ sẽ không buông tha cho Nhan Nhã Tịnh như vậy đâu, tớ chắc chắn sẽ cho cô ta vài bài học!”
“Đúng, chúng ta nhất định phải mạnh tay dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh, tốt nhất là để cô ta thân bại danh liệt!” Bùi Ninh Hinh một hơi uống cạn rượu vang đỏ ở trước mặt, cô ta nắm chặt ly đế cao trong tay, như thể đã xem ly đế cao là Nhan Nhã Tịnh.
“Muốn để Nhan Nhã Tịnh thân bại danh liệt là điều rất dễ dàng.” Nhan Vũ Trúc chậm rãi uống một ngụm rượu vang đỏ, tao nhã như tranh vẽ.
“Vũ Trúc, tớ biết cậu có cách mà!” Bùi Ninh Hinh lo lắng hỏi: “Vũ Trúc, cậu mau nói đi, chúng ta nên làm sao mới có thể hoàn toàn khiến Nhan Nhã Tịnh thân bại danh liệt?”