Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

chương 204: 204: nhan nhã tịnh không đủ quyến rũ làm trò cười cho người khác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người phụ nữ bị vứt bỏ?

Nhan Nhã Tịnh giật mình, cô thừa nhận lời nói này của Trịnh Kiều đã đâm vào thần kinh nhạy cảm của cô.

Ngay lập tức, trong đầu Nhan Nhã Tịnh hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Người phụ nữ bị vứt bỏ, chắc chắn là bị bạn trai của mình vứt bỏ, nhưng mà tại sao bản thân cô không biết cô bị anh Lưu vứt bỏ hồi nào chứ?

Hình như là mấy ngày nay cô và anh Lưu ở bên nhau rất hòa hợp, ngoại trừ không có chuyện chung chăn chung gối với anh.

Nhan Nhã Tịnh yên lặng lấy điện thoại di động ra, cô muốn hỏi Lưu Thiên Hàn xem có phải là anh đơn phương chia tay cô không, cô còn chưa gọi điện thoại xong thì Cao Trúc đã bước tới với vẻ mặt tươi cười.

Cô ta nắm chặt một cái tay khác của cô: “Nhan Nhã Tịnh, cô thật là đáng thương mà, không ngờ đã sinh cho anh Hách hai đứa bé, cuối cùng vẫn bị anh Hách bỏ rơi.”

Nghe thấy lời nói của Cao Trúc, ánh mắt của đám người trong đoàn phim lại càng đồng cảm với Nhan Nhã Tịnh hơn nữa.

Trong nháy mắt, tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh đã trở về vị trí ban đầu, cô còn tưởng là anh Lưu âm thầm đá cô, hóa ra là bọn họ đang nói Hách Trung Văn.

Rose cười với vẻ mặt xấu xa: “Sinh hai đứa con thì sao chứ, có một nữ diễn viên nào đó đã sinh ba đứa con cho một cậu con trai nhà giàu, không phải là vẫn bị người ta đá như thường đó à? Chỉ có thể nói có một vài người không đủ quyến rũ, không được đàn ông yêu thích mà thôi.”

Trịnh Kiều vẫn còn nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cô cũng đừng buồn bã, thua bởi Bích Loan, cô cũng không mất mặt, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng sẽ chọn Bích Loan mà không chọn cô.”

Nhan Bích Loan?

Nghe nói đến tên của Nhan Bích Loan, Nhan Nhã Tịnh vẫn hoàn toàn ngơ ngác, Hách béo và Nhan Bích Loan qua lại với nhau hồi nào vậy?

Nhan Nhã Tịnh không thích Nhan Bích Loan, nhưng mà cà rốt hay cải trắng thì đều có điểm đáng yêu, nếu như Hách Trung Văn thật sự thích Nhan Bích Loan, cô cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho bọn họ.

Phó Thạnh vẫn không tin chuyện Nhan Nhã Tịnh bị Hách Trung Văn vứt bỏ, anh ta nhịn không được mà hỏi: “Bác sĩ Nhan, cô thật sự bị anh Hách...!cô và anh Hách chia tay rồi à?”

Nhan Nhã Tịnh nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, tôi với anh ấy đã chia tay từ lâu rồi, bây giờ chúng tôi là anh em tốt.”

Nghe thấy lời nói của Nhan Nhã Tịnh, Phó Thạnh yên lặng thở dài.

Lúc đầu anh ta cho là Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ làm mợ Hách, còn đang định lấy lòng Nhan Nhã Tịnh, không ngờ là Nhan Nhã Tịnh đã bị nhà giàu đuổi ra khỏi cửa rồi.

Còn cậu Giang kia nữa, gần đây cũng không đến đoàn phim nịnh bợ Nhan Nhã Tịnh, xem ra bây giờ Nhan Nhã Tịnh đã không còn giá trị để anh ta phải lấy lòng.

Phần lớn những người trong đoàn phim đều có suy nghĩ giống với Phó Thạnh, vẻ ngoài thì bọn họ thương tình Nhan Nhã Tịnh, trong lòng lại âm thầm khinh bỉ Nhan Nhã Tịnh.

Bò lên giường anh Hách, sinh con cho người ta thì sao chứ, cuối cùng không phải cũng bị đuổi ra khỏi nhà à.

Phụ nữ mà, không thể chỉ muốn đi đường tắt, vẫn phải dựa vào chính mình.

Nhan Nhã Tịnh không phải là ngốc, thái độ của đám người trong đoàn phim đã thay đổi, không có khả năng cô không nhận ra, có điều đây là việc nhỏ, cô không thèm để ý chút nào, vốn dĩ cô cũng không muốn tiếp tục dựa vào thân phận bạn gái Hách Trung Văn mà nhận được ưu đãi ở đoàn phim.

Người duy nhất trong đoàn phim không thay đổi thái độ với Nhan Nhã Tịnh, đó chính là Tôn Lệ và Hỉ Bảo, bọn họ còn khuyên Nhan Nhã Tịnh, nói cô đừng buồn, cái cũ không mất đi thì cái mới sẽ không đến.

Liễu Đào vẫn luôn nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt lạnh nhạt, như cười mà không phải cười.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trong ánh mắt của Liễu Đào không có ác ý, nhưng vẫn có chút khó chịu khó nói thành lời.

Ngày hôm nay có một cảnh quay dược liệu được quay ở bên cạnh hồ nhân tạo, Nhan Nhã Tịnh cầm lấy dược liệu cần thiết đi đến hồ nhân tạo.

Bọn người Trịnh Kiều và Cao Trúc vẫn luôn lớn tiếng nói Nhan Nhã Tịnh đáng thương đến cỡ nào, còn nói cái gì mà người đáng thương tất có chỗ đáng hận, không chừng là Nhan Nhã Tịnh đã làm chuyện vô liêm sỉ nào đó chọc giận Hách Trung Văn.

Nhan Nhã Tịnh bĩu môi, biết nhiều như vậy à, sao bọn họ không đi làm con giun trong bụng Hách Trung Văn luôn đi.

Về chuyện rắn độc lần trước, danh tiếng của Trịnh Kiều ở trên mạng đã xấu đi rất nhiều, đoàn phim đã đuổi Dương Mai, nhưng mà không đuổi Trịnh Kiều.

Gần đây, Trịnh Kiều và Nhan Vũ Trúc lại càng thân thiết, Nhan Nhã Tịnh biết Trịnh Kiều không chỉ không bị đuổi việc mà còn nhận được vai nữ thứ ba của một bộ phim khác, chắc chắn là có Nhan Vũ Trúc giúp một tay.

Cao Trúc cũng nhận được không ít lợi lộc, cô ta là một nhân vật nhỏ gần như trong suốt trong giới giải trí, vậy mà lại có thể làm nữ chính trong một bộ phim truyền hình chiếu mạng, cho nên cô ta ngày càng trung thành với Trịnh Kiều và Nhan Vũ Trúc.

Lúc Nhan Nhã Tịnh vừa mới đi đến bên cạnh hồ nhân tạo, Trịnh Kiều đã đi theo tới nơi: “Nhan Nhã Tịnh, cô đúng là không biết xấu hổ mà, đã bị anh Hách đuổi ra khỏi cửa, vậy mà còn có mặt mũi ra ngoài gặp người khác.”

Nhan Nhã Tịnh thật sự cạn lời, chẳng lẽ cô và Hách Trung Văn chia tay mà còn phải trốn tránh, sau này không thể gặp ai.

“Trịnh Kiều, cô thật là nhàm chán quá đi, tôi bị ai đuổi ra khỏi cửa thì có liên quan cái chó gì tới cô.”

Nhan Nhã Tịnh không thích phải nói tục, nhưng do Trịnh Kiều phiền phức quá nên cô mới nhịn không được.

“Ồ.” Trịnh Kiều cười lạnh: “Nhan Nhã Tịnh, không phải là cô cho rằng mình vẫn là mợ Hách đó chứ? Nhan Nhã Tịnh, không có nhà họ Hách che chở, cô còn có thể phách lối tới khi nào nữa.

Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô trở thành con chuột chạy qua đường, người gặp người đánh.”

“Trịnh Kiều, không ai có thể nói chính xác được chuyện tương lai, bây giờ cô vẫn nên làm con chuột qua đường cho tốt đi.”

Những gì Nhan Nhã Tịnh nói là thật, hiện tại anti của Trịnh Kiều còn nhiều hơn fan gấp mấy lần, bình luận trên Facebook đều là mắng chửi cô ta, bây giờ Trịnh Kiều chẳng khác gì một con chuột trốn chui trốn nhủi.

“Nhan Nhã Tịnh, cô!”

Trịnh Kiều vô cùng tức giận, cô ta thở hồng hộc mấy hơi, nhớ đến lời hứa hẹn của Nhan Vũ Trúc, trong nháy mắt tâm trạng của cô ta liền sảng khoái.

Nhan Nhã Tịnh không biết bơi.

Nếu như cô ta có thể nghĩ cách khiến Nhan Nhã Tịnh rơi xuống nước, chắc chắn Nhan Vũ Trúc sẽ rất vui vẻ.

Đến lúc đó, chắc chắn Nhan Vũ Trúc có thể dìu dắt cô ta trong bộ phim được đầu tư khủng mà cô ta vừa mới nhận.

“Nhan Nhã Tịnh, cô nói xem tại sao lần nào chúng ta gặp nhau cũng phải giương cung bạt kiếm như thế làm cái gì, thật ra chúng ta có thể thử làm bạn mà.”

Trịnh Kiều vừa nói vừa lặng lẽ chú ý đến hành động của Cao Trúc ở sau lưng.

Cao Trúc đang rón ra rón rén bước về phía hồ nhân tạo, bên cạnh hồ nhân tạo không có camera, ở bên đây trống vắng như thế, ngay cả một bóng ma cũng không có, cho dù bọn họ đẩy Nhan Nhã Tịnh xuống hồ thì cũng không có người nào biết là bọn họ làm.

Nhan Nhã Tịnh rất tán thành với nửa câu đầu của Trịnh Kiều, đúng là giữa bọn họ không có hận thù sâu đậm, thật sự không cần phải vừa nhìn thấy nhau là đã bắt đầu châm chọc xỉa xói.

Nhưng mà làm bạn bè à? Cô và Trịnh Kiều thật sự không có khả năng đó.

Bất đồng quan điểm, miễn cưỡng làm bạn bè cũng chỉ khiến đối phương thấy buồn nôn, Nhan Nhã Tịnh không thích phải ngược đãi mình.

Đương nhiên, cô cũng biết là không phải Trịnh Kiều thật lòng muốn làm bạn với cô.

Rốt cuộc là Trịnh Kiều đang diễn vở kịch gì nữa đây?

Cao Trúc càng ngày càng đi đến gần Nhan Nhã Tịnh, Trịnh Kiều liếc mắt ra hiệu với cô ta, Cao Trúc liền ngầm hiểu, cô ta tiếp tục nhẹ tay nhẹ chân đi về phía trước.

Đột nhiên, cô ta dồn hết sức lực toàn thân mà nhào ra phía trước, đẩy mạnh vào lưng Nhan Nhã Tịnh.

Ở đây phải nói là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, cho dù Nhan Nhã Tịnh có lớn tiếng kêu cứu đi nữa thì cũng không có người nào đến cứu cô.

Chắc chắn là ngày hôm nay Nhan Nhã Tịnh sẽ phải chết..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio