“Anh Lưu…”
Lời này của Lưu Thiên Hàn khiến Trịnh Kiều vừa lúng túng lại vừa tủi thân, còn có chút sợ hãi không nói nên lời, cuối cùng còn có chút không cam lòng nữa.
Trịnh Kiều rưng rưng nước mắt, đáng thương tội nghiệp nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, anh không thể thiên vị Nhan Nhã Tịnh như vậy được! Làm vậy không công bằng với em!”
“Công bằng? Ha!”
Lưu Thiên Hàn hơi nhếch môi, đôi mắt còn lạnh hơn cả núi tuyết sông sâu, không chút độ ấm.
“Tôi không thiên vị vợ của tôi, chẳng lẽ tôi còn phải thiên vị cô chắc!”
Nghe Lưu Thiên Hàn nói như vậy, những người xung quanh cười ầm lên.
Rất rõ ràng, mọi người đang cười nhạo Trịnh Kiều.
Trong tiếng cười vang còn lẫn một số lời cảm thán như có như không, những cô gái trẻ tuổi ở đây ai cũng vô cùng hâm mộ Nhan Nhã Tịnh.
Có thể được một người đàn ông ưu tú như vậy yêu chiều điên đảo, kiếp trước cái cô Nhan Nhã Tịnh này đã cứu vớt cả dải ngân hà đấy à?
“Tôi…”
Trịnh Kiều đỏ bừng mặt, ngơ ngẩn đứng tại chỗ, môi cô ta run run một hồi lâu mà vẫn không thể tìm lại giọng nói của bản thân.
Lưu Thiên Hàn không phải là một người có kiên nhẫn, thấy Trịnh Kiều chậm chạp mãi không chịu xin lỗi, mắt anh càng ngày càng lạnh xuống, chỉ nhấc mắt một cái mà gần như đóng băng ngàn dặm, nhìn đến mức Trịnh Kiều run như cầy sấy.
“Xin lỗi!”
Mặt Trịnh Kiều càng đỏ hơn, cô ta ra sức cắn chặt môi, vẫn không cam lòng.
Nhưng không cam lòng thì đã sao?
Cô ta đấu với Lưu Thiên Hàn thì chả khác nào châu chấu đá xe.
Đối mặt với sức mạnh áp đảo, cô ta chỉ có thể cúi đầu.
“Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi cô, tôi không cố ý đâu, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”
Trịnh Kiều khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Nhan Nhã Tịnh, tôi thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, tôi thật sự xin lỗi cô, cô tha thứ cho tôi được không?”
“Anh Lưu, chúng ta về thôi.” Nhan Nhã Tịnh nắm tay Lưu Thiên Hàn, nhẹ giọng nói.
Nhan Nhã Tịnh không phải thánh mẫu, Trịnh Kiều hãm hại cô như vậy, cho dù cô ta có xin lỗi thì cô cũng sẽ không tha thứ.
Hơn nữa, cho dù bây giờ cô có tha thứ hay không thì đám người Trịnh Kiều, Bùi Ninh Hinh, Cố Vũ Trúc đều sẽ không từ bỏ ý định.
Tiếp theo bọn họ sẽ càng ra chiêu hiểm hơn.
“Ừ.” Nhan Nhã Tịnh chủ động nắm lấy tay anh làm trong lòng Lưu Thiên Hàn vô cùng sung sướng.
Anh lạnh lùng quét mắt nhìn Trịnh Kiều một cái, sau đó dặn dò một câu với Nhạc Dũng đứng bên cạnh: “Đưa cô ta đến cục cảnh sát.”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn đảo khách thành chủ, nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh đi ra ngoài cửa hàng.
Sau khi Dương Quỳnh Thư biết Nhan Nhã Tịnh là bạn gái của Lưu Thiên Hàn, chân cô ta mềm nhũn xuống, muốn đuổi theo cầu xin Nhan Nhã Tịnh tha thứ, đừng để cho anh Lưu đuổi việc cô ta.
Nhưng cô ta còn chưa kịp bước thì đã bị Nhạc Dũng ngăn lại.
Rõ ràng là Nhạc Dũng không định cho cô ta đường lui.
Mặt Dương Quỳnh Thư với Chu Bội Linh xanh mét.
Một bước sai, thua hết cả bàn cờ.
Bọn họ cho rằng giúp đỡ đám người Trịnh Kiều, Nhan Vũ Trúc hãm hại Nhan Nhã Tịnh thì sẽ được nhận chút lợi lộc.
Không ngờ cuối cùng vẫn là tự làm bậy thì không thể sống.
Nhưng mà cho dù bọn họ có bị Lưu Thị sa thải thì cũng chẳng trách người khác được.
Phẩm chất cơ bản nhất trong công việc của bọn họ chính là sự chính trực và nhiệt tình, nhưng bọn họ lại thấy cao dẫm thấp, xu nịnh.
Nếu Lục Thị còn tiếp tục thuê bọn họ làm việc thì sẽ chỉ làm cho nhãn hiệu Lưu Thị càng ngày càng bị ô uế!
Hôm này Trịnh Kiều đã mất mặt đủ lắm rồi.
Thấy Nhan Nhã Tịnh cùng Lưu Thiên Hàn rời đi, cô ta cũng định bết bát chuồn mất, nhưng sao Nhạc Dũng có thể cho cô ta cơ hội rời đi được.
Nhạc Dũng bắt lấy cánh tay cô ta, thái độ lịch sự nhưng lại không cho phép kháng cự: “Cô Trịnh, tiếp theo chúng ta nên nói một chút về chuyện bồi thường đi!”
Bồi thường?
Sắc mặt Trịnh Kiều càng thêm khó coi.
..., với giá trị con người của cô ta thì có quay vài bộ phim cũng không kiểm đủ!
Hôm nay cô ta thật sự là tiền mất tật mang!
Vừa lên xe, Lưu Thiên Hàn đã một tay ôm Nhan Nhã Tịnh vào trong lòng.
Cao Bắc Vinh đóng vai trò làm tài xế cho Lưu Thiên Hàn với Nhan Nhã Tịnh đêm nay vội vàng che mặt lại, hai người này đúng là ngược đãi dân FA đến nghiện luôn rồi!
“Thích túi của Shadow hả?”
Giọng Lưu Thiên Hàn trầm thấp êm tai, như tiếng đàn cello đánh ra giai điệu đẹp nhất.
“Không phải, là Thu Quỳnh thích.”
Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên nhìn Lưu Thiên Hàn, nói tiếp: “Cuối tuần này là sinh nhật của Thu Quỳnh, em muốn chọn quà sinh nhật cho cô ấy.”
Vốn dĩ khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn còn đang tràn ngập vẻ dịu dàng, nhưng nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, khuôn mặt đẹp trai kia lập tức sa sầm xuống.
Thì ra tối nay Nhan Nhã Tịnh ra ngoài là để chọn quà sinh nhật cho Tô Thu Quỳnh.
Cuối tuần là sinh nhật của Tô Thu Quỳnh mà cô đã nghĩ đến chuyện chọn quà cho cô ấy rồi.
Vậy mà mai là sinh nhật anh nhưng cô lại không biết phải đi chọn quà cho anh.
Lưu Thiên Hàn phát hiện ra anh lại đi ghen với Tô Thu Quỳnh!
“Anh Lưu, túi của Shadow thật sự rất đẹp! Thu Quỳnh vẫn luôn thích túi của Shadow, em mà mua làm quà sinh nhật cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ!”
Nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của Tô Thu Quỳnh, mặt Nhan Nhã Tịnh cũng sáng bừng lên như ánh mặt trời.
Tuy ngày nào Tô Thu Quỳnh cũng cười, nhưng nụ cười kia quá gượng ép, giống như cô ấy đang đeo một cái mặt nạ lên môi mình vậy.
Nhan Nhã Tịnh nghĩ, cuối tuần nhất định phải tặng một món quà thật tuyệt cho Tô Thu Quỳnh, cô muốn nhìn thấy nụ cười từ tận đáy lòng của Tô Thu Quỳnh.
“Ừ!”
Lưu Thiên Hàn quay mặt đi, trong lòng càng khó chịu hơn.
Cô nghĩ làm thế nào để Tô Thu Quỳnh vui vẻ nhưng sao lại không biết dỗ cho anh vui chứ!
Nghĩ đến địa vị của anh trong lòng cô còn không bằng cả một Tô Thu Quỳnh, khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn đen đến mức sắp nhỏ ra mực.
Nhan Nhã Tịnh cũng ý thức được sự bất thường của Lưu Thiên Hàn.
Cô nhanh chóng động não, vừa nãy anh Lưu vẫn còn đang vui vẻ mà, sao đột nhiên lại không vui nữa rồi?
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ anh Lưu cho rằng cô chỉ để ý đến sinh nhật của Tô Thu Quỳnh mà không thèm để ý đến sinh nhật anh nên anh ghen tị?
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, nếu anh Lưu chỉ như vậy thôi mà cũng ghen thì đúng là rất trẻ con.
Nhưng sau khi cô cẩn thận quan sát sắc mặt Lưu Thiên Hàn một chút, cô vô cùng xác định, anh Lưu đang ghen thật.
Nhan Nhã Tịnh cười khẽ trong lòng, cô không nhịn được mà quay mặt đi, đánh mắt nhìn hộp quà được cô giấu đi thật kỹ, thật ra cô đã chọn quà sinh nhật cho anh Lưu rồi.
Nhưng sinh nhật nhất định cần phải có yếu tố bất ngờ.
Nếu bây giờ cô lấy quà ra, vậy hôm sinh nhật anh Lưu sẽ chẳng còn gì gọi là bất ngờ nữa!
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh vẫn quyết định làm chuyện khác, dỗ cái người đàn ông già đầu khó ở này trước đã.
Nhan Nhã Tịnh lao vào lòng Lưu Thiên Hàn, to gan bưng mặt anh: “Anh Lưu, em phát hiện ra một vấn đề.”
Không đợi Lưu Thiên Hàn nói, Nhan Nhã Tịnh đã nói tiếp: “Em phát hiện ra anh càng ngày càng đẹp trai!”
Thật ra trước kia da mặt của Nhan Nhã Tịnh rất mỏng, nhưng tiềm lực của con người là vô hạn, có lắm lúc cứng rắn mặt dày lên là da mặt cô có thể so được với mặt đất.
Vì làm cho khuôn mặt đẹp trai của người nào đó chuyển từ đầy mây sang trong xanh và ngập nắng, cô quyết đoán mặt dày tặng thêm một câu: “Em còn phát hiện ra em càng ngày càng thích anh!”
Những lời này đã là cực hạn của Nhan Nhã Tịnh trong trạng thái mặt dày rồi.
Sau khi nói xong, cô muốn chôn luôn đầu mình xuống chỗ ngồi cho rồi.
Ai ngờ, Lưu Thiên Hàn lại không định cứ buông tha cô như thế, anh cúi mặt xuống, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc: “Rồi sao?”.