CHƯƠNG
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói, Dương Mai tức giận đến nỗi khuôn mặt biến dạng. Nhưng ngay trước mặt Hách Trung Văn, cô ta cũng không dám nổi giận, chỉ có thể tát vào mặt mình từng cái một.
Ánh mắt Phó Thạnh nhìn Dương Mai cũng đầy căm ghét. Lần này Dương Mai đã hoàn toàn đắc tội với cậu Hách rồi. Mấy cảnh diễn sau của cô ta có thể cắt thì sẽ cắt bớt đi. Dù sao chăng nữa, kỹ năng diễn xuất của Dương Mai cũng không tốt, cùng lắm thì đến cuối cùng cắt bớt cảnh diễn của cô ta, chỉ để lại mấy đoạn. Ông ta nổi danh là một tay kéo có tiếng trong giới, Dương Mai là vai nữ thứ tư, ông ta có thể biến cô ta thành vai nữ thứ bốn mươi dễ như trở bàn tay!
Hách Trung Văn vừa tới, xe của Lưu Thiên Hàn đã chậm rãi dừng ở bên ngoài.
Nhạc Dũng thấy rõ cảnh tượng Hách Trung Văn dạy dỗ Dương Mai.
Anh ta thử thăm dò Lưu Thiên Hàn: “Đại ca, vừa rồi hình như cậu Hách vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân, chúng ta nên làm gì đây?”
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng vội đổi giọng: “Không phải anh hùng, không phải anh hùng. Nếu nói anh hùng thì nhất định phải là đại ca chứ!”
Lưu Thiên Hàn không đáp lời gì, anh im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Cho dù vừa rồi cậu ta rất anh dũng thì Nhan Nhã Tịnh cũng là vợ của tôi.”
Nhạc Dũng âm thầm giơ ngón tay cái với Lưu Thiên Hàn, vẫn là đại ca lợi hại. Cho dù bên cạnh Nhan Nhã Tịnh có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi, đại ca mới là người chồng hợp pháp của Nhan Nhã Tịnh. Đây là điều không ai có thể so bì được.
Nhạc Dũng nghĩ đến điều gì đó, anh ta lại vội vàng nói với Lưu Thiên Hàn: “Đại ca, hoa trong tay cô Nhan hình như là của cậu Giang tặng.”
“Ấu trĩ!” Lông mày Lưu Thiên Hàn khẽ cau lại, mặc dù vô cùng ghét bỏ hành vi tặng hoa này của Giang Kiến Huy, nhưng nghĩ tới có nhiều tên ngấp nghé vợ mình như vậy, trong lòng anh vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Hôm đó đánh Giang Nhị còn nhẹ!”
Nghe giọng nói lạnh lẽo này của Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng thầm rơi nước mắt thương cảm cho Giang Kiến Huy.
Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao cậu Giang lại nghĩ quẩn muốn cướp với đại ca thế?
Cái này gọi là gì nhỉ?
Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại đâm đầu vào.
Nhạc Dũng đang chìm đắm trong niềm thương cảm vô vàn với Giang Kiến Huy thì lại nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn: “Chiếc nhẫn bên Hứa Dương thiết kế đến đâu rồi?”
“Chiều nay cậu ta nói đã chuẩn bị mười mấy bản vẽ, chờ đưa cho đại ca chọn.”
Lưu Thiên Hàn không lên tiếng ngay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: “Bảo cậu ta không cần chuẩn bị nữa.”
“Hả?” Đại ca không có ý định tặng chiếc nhẫn cho Nhan Nhã Tịnh à?
“Tôi sẽ tự thiết kế.”
Đại ca tự thiết kế? Người như đại ca mà lại tự thiết kế nhẫn cho một cô gái ư? Đúng là đại ca yêu Nhan Nhã Tịnh đến tận tâm can thật rồi!
Nhạc Dũng đang định nói gì đó, điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên: “Trợ lý Nhạc, có một bất ngờ đáng mừng đây! Chỗ của chúng tôi tìm được hẳn một đoạn video từ năm năm trước! Chính là cô gái đã cứu anh Lưu!”
Nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, Nhạc Dũng không khỏi sững sờ, nhưng ngay sau đó lại là nỗi vui mừng không diễn tả được thành lời.
Trước đó anh ta đã đến khách sạn Lật Thiên để điều tra đoạn video về cái đêm năm năm trước. Nhưng thời gian đã quá lâu, muốn tìm lại video gần như là không thể, không ngờ hôm nay lại có thể tìm được một đoạn video ngắn.