CHƯƠNG
Não Lưu Thiên Hàn chuyển động vùn vụt. Anh biết, rất có thể điện thoại di động của Nhan Nhã Tịnh đã bị Tô Thái An ném giữa đường rồi. Cho dù có xác định thành công vị trí điện thoại di động của cô đi nữa thì cũng chưa chắc có thể tìm được người, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì anh cũng sẽ không bỏ qua.
Khoảng thời gian này là khi Nhan Nhã Tịnh vừa tan tầm chưa bao lâu. Khả năng cao là Tô Thái An bắt cóc Nhan Nhã Tịnh ở khu nhà của cô!
Bây giờ anh phải điều tra camera giám sát ở khu nhà của Nhan Nhã Tịnh trước đã!
Cũng coi như Nhan Nhã Tịnh may mắn. Hình ảnh cô bị Tô Thái An bắt bên ngoài khu nhà ở vừa hay bị camera giám sát ghi lại.
Lưu Thiên Hàn dán mắt vào màn hình giám sát, nhìn hình ảnh Tô Thái An thô lỗ kéo Nhan Nhã Tịnh lên xe, anh hận không thể làm cho anh ta biến thành tro bụi.
Nắm đấm siết chặt không tự chủ được, gân xanh trên mu bàn tay Lưu Thiên Hàn hằn lên.
Tô Thái An, tốt nhất là mày nên đảm bảo cho Nhan Nhã Tịnh bình yên vô sự. Nếu không, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận khi đến thế giới này!
Từ trong màn hình giám sát có thể xác định được biển số xe mà Tô Thái An dùng để bắt cóc Nhan Nhã Tịnh. Xác định được biển số xe thì việc tìm kiếm cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Lưu Thiên Hàn đoán không sai, Tô Thái An quả thật đã ném điện thoại di động của Nhan Nhã Tịnh ở giữa đường.
Cấp dưới của Lưu Thiên Hàn và Cao Bắc Vinh có hiệu suất làm việc hạng nhất. Dựa theo biển số xe của Tô Thái An, cùng với video ở quốc lộ mà họ có được, họ nhanh chóng xác định được tuyến đường của Tô Thái An.
Cảnh quay cuối cùng camera giám sát ghi lại được là chiếc xe thể thao của Tô Thái An lái lên Nam Sơn ở ngoại ô.
Trên Nam Sơn không có camera giám sát, không có cách nào nắm được hành tung của Tô Thái An ở trên núi.
Tô Thái An vẫn chưa lái xe từ Nam Sơn xuống, bây giờ anh ta và Nhan Nhã Tịnh vẫn còn ở trên Nam Sơn!
Lưu Thiên Hàn chê người khác lái xe quá chậm, anh tự mình lái chiếc xe thể thao, đuổi theo về phía Nam Sơn ở ngoại ô.
Lưu Thiên Hàn biết địa thế của Nam Sơn, phía sau núi có một vách đá. Trái tim anh đập dồn dập, anh không dám nghĩ, nếu Tô Thái An lái xe mang theo Nhan Nhã Tịnh lao xuống vách đá, khi ấy cô phải tuyệt vọng và bất lực biết bao nhiêu…
Kết quả như Lưu Thiên Hàn dự đoán, anh thật sự phát hiện vết bánh xe ở bên cạnh vách đá. Mà căn cứ vào dấu vết của bánh xe, hiển nhiên chiếc xe thể thao của Tô Thái An đã lao xuống vách đá!
Ngay lập tức, Lưu Thiên Hàn lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị từ trong cốp xe ra, định đi xuống.
Cao Bắc Vinh vội vàng giữ chặt anh lại: “Lưu Cửu, cậu không thể xuống đó được! Không ai biết tình hình dưới đó như thế nào. Chị dâu Cửu có lẽ đã chết rồi, tôi không thể để cậu mạo hiểm được!”
“Đúng vậy đó đại ca. Ai biết ở dưới vách đá này có thú dữ hay rắn rết có độc không chứ! Anh không thể lấy tính mạng mình ra làm trò đùa được!” Nhạc Dũng cũng vội vàng khuyên can.
Đến tận giờ họ vẫn chưa từng leo xuống vách núi nào mù mịt như thế này. Chẳng may phía dưới có thú hoang ăn thịt người, vết thương trên lưng Lưu Thiên Hàn còn chưa khỏi hẳn, xuống đấy chỉ có nước chịu chết thôi!
Hơn nữa, vách núi này còn cao như thế, cứ coi như Lưu Thiên Hàn có kỹ năng rất tốt đi chăng nữa, leo được xuống đó cũng không phải chuyện dễ dàng.