Chương
Nhan Nhã Tịnh ôm lấy cổ Lưu Thiên Hàn, cô thành kính thỉnh cầu với trời cao, cô hi vọng người đàn ông khô khan mà cô đang ôm đây, cả đời này anh chỉ dỗ dành một mình cô.
“Anh Lưu, anh nói xem bây giờ chúng ta có được xem như là đang yêu đương không?”
“Có.” Lưu Thiên Hàn nhẹ giọng đáp lại, thật ra bọn họ đã kết hôn rồi, có điều ai quy định nam nữ không thể cưới trước yêu sau chứ.
Anh nợ Nhan Nhã Tịnh một tình yêu nồng cháy, anh còn nợ cô một màn cầu hôn hoàn mỹ, còn có một hôn lễ hoành tráng.
Những gì mà anh nợ cô, anh sẽ dần dần bù đắp cho cô.
Cho nên, bây giờ anh không cần phải vội nói cho cô biết thật ra bọn họ vẫn chưa li hôn, đợi đến lúc phù hợp, anh sẽ cầu hôn cô, đeo chiếc nhẫn lên tay cô, thuận tiện đưa giấy đăng ký kết hôn cho cô xem, chắc chắn cô sẽ vui đến nỗi muốn bổ nhào vào ngực mình.
“Anh Lưu, vậy bây giờ anh là bạn trai của em nhỉ?”
Thật ra thì sau khi Nhan Nhã Tịnh thổ lộ với Lưu Thiên Hàn, cô đã coi anh là bạn trai của mình, nhưng vì để mối quan hệ giữa hai người danh chính ngôn thuận hơn, Nhan Nhã Tịnh vẫn muốn có được câu trả lời chắc chắn từ Lưu Thiên Hàn.
“Phải.” Anh là chồng cô, đương nhiên là bạn trai của cô rồi.
“Bạn trai.”
Nhan Nhã Tịnh ngước mặt lên cười sáng lạn, hóa ra thích một người thì chỉ cần gọi người ta một tiếng bạn trai, trong lòng sẽ vui như nở hoa.
Con người mà, ai cũng thích tiến về phía trước, Nhan Nhã Tịnh làm tiểu bá vương của Lưu Thiên Hàn một lúc lâu, lá gan càng ngày càng lớn hơn.
Cô ôm cổ Lưu Thiên Hàn, cọ cọ vào gương mặt tuấn tú của anh: “Anh Lưu, anh có biết không hả, mấy người bạn trai trong xã hội hiện nay đối với bạn gái mình đều là “tam tòng tứ đức”, bạn gái nói gì cũng phải nghe theo…”
Thật ra thì Nhan Nhã Tịnh muốn giải thích cụm “tam tòng tứ đức” cho người đàn ông khô khan nào đó nghe, nhưng mà có vẻ cô đã quên đi ý nghĩa cụ thể của nó là gì.
Gương mặt nhỏ nhắn bực bội nhíu lại: “Nói tóm lại, anh làm bạn trai của em thì phải tốt với em, hơn nữa không thể động một chút lại nói đánh gãy chân em.”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy ở trước mặt Lưu Thiên Hàn, mình thật sự rất yếu ớt, vất vả lắm mới có thể nói ra một lời nói vô cùng mạnh mẽ, vừa nhắc tới cái câu đánh gãy chân là cô lại không khỏi cảm thấy chột dạ.
Anh Lưu rất hung dữ, lúc anh ra tay với Cao Bắc Vinh và Giang Kiến Huy anh hoàn toàn không nương tình tí nào, nếu như cô lại dám quá huênh hoang với anh, chắc chắn là anh cũng sẽ đánh cô.
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh nhịn không được mà ngước mặt lên, len lén quan sát Lưu Thiên Hàn một chút.
Thấy biểu cảm của anh không phải là tốt lắm, Nhan Nhã Tịnh thức thời nói: “Anh Lưu, nếu như anh không đồng ý thì thôi vậy.”
“Được.”
Giọng nói chắc nịch, Nhan Nhã Tịnh nghe thấy mà muốn rơi nước mắt, cái gì mà “được” chứ. Là một người bạn trai tiêu chuẩn, chẳng lẽ anh không nên dịu dàng dỗ dành cô, nói là anh chắc chắn sẽ không hung dữ với cô à?