Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

chương 335

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Dương Mai không dám tin mà mở to đôi mắt: “Nhan Nhã Tịnh, cô… cô dám đánh tôi sao?”

Nhan Nhã Tịnh lắc lắc tay, lại tát một cái thật mạnh lên mặt Dương Mai: “Dương Mai, tôi đánh cô đấy!”

Bắt cóc con cưng của cô, cô đánh cô ta thế còn nhẹ, nếu hai đứa nhỏ thật sự có chuyện gì, cô nhất định sẽ đem Dương Mai ra xé xác thành trăm mảnh!

Bạch liên hoa, thánh mẫu gì đó, Nhan Nhã Tịnh không thích làm, ghét một người đương nhiên phải đánh một trận!

“Nhan Nhã Tịnh, cô có tư cách gì mà đánh tôi? Cô cho rằng anh Lưu sẽ chống lưng cho cô sao? Tôi nói cho cô biết, anh Lưu đi với cô tới đấy chỉ vì nể mặt chị Nhan Vũ Trúc thôi! Đáng tiếc, chị Nhan Vũ Trúc ghét nhất chính là người em gái cô đấy!”

Hai cái tát này của Nhan Nhã Tịnh dùng hết sức mà đánh, Dương Mai đau tới phát run, cô ta dùng sức cắn chặt răng, quay mặt lại nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, anh phải giúp tôi đòi lại công bằng! Tôi là chị em tốt của chị Nhan Vũ Trúc, anh không thể dung túng Nhan Nhã Tịnh khi dễ tôi!”

Đối mặt với việc Dương Mai lên án, Lưu Thiên Hàn mắt cũng không liếc một cái, anh cẩn thận cầm bàn tay của Nhan Nhã Tịnh lên, nhìn thấy lòng bàn tay của cô phiếm hồng, anh nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”

Dương Mai khiếp sợ đến mức mở to hai mắt, dựa vào mối quan hệ của anh Lưu với Nhan Vũ Trúc, dưới loại tình huống này, anh Lưu đáng ra phải giúp cô ta trút giận mới đúng? Sao anh lại hỏi Nhan Nhã Tịnh có đau không?

Anh Lưu lúc này nhìn trông có vẻ rất để ý tới Nhan Nhã Tịnh, tuy rằng anh Lưu là người đàn ông của Nhan Vũ Trúc, nhưng cô ta chưa từng nhìn thấy anh Lưu dịu dàng như vậy với Nhan Vũ Trúc.

Trong đầu Dương Mai đột nhiên có một ý nghĩ không ngờ tới xẹt qua, chẳng lẽ người mà anh Lưu thích là Nhan Nhã Tịnh sao?

Sao có thể chứ!

Loại đàn bà thối Nhan Nhã Tịnh này, cho dù xách giày cho Nhan Vũ Trúc cũng không xứng! Mắt anh Lưu bị mù rồi hay sao mà coi trọng cô ta!

Tôn Dương cùng mấy tên đàn em của anh ta khiếp sợ cũng không thua gì Dương Mai, trước đó bọn họ chưa từng thấy Lưu Thiên Hàn, nhưng tên tuổi của anh Lưu như sấm bên tai.

Ở trong mắt bọn họ, Lưu Thiên Hàn giống như là bạo quân, đối đãi với phụ nữ nhất định cũng sẽ ngược sống ngược chết, bọn họ như thế nào cũng không dám tưởng tượng, anh Lưu sát phạt quyết đoán, thế mà lại dịu dàng như thế.

Quả thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cứng nhắc cũng có thể trở thành mềm mại dịu dàng.

Anh Lưu tốt với phụ nữ này như vậy, hai đứa nhỏ là con của người phụ nữ đó, vậy bọn nó chắc chắn là con của anh Lưu.

Bọn người Tôn Dương cảm thấy vô cùng may mắn, Diệp An Bảo đã cho bọn họ cơ hội lựa chọn một lần nữa, mà bọn họ cũng đã nắm chắc cơ hội, nếu không thì bây giờ đã sớm bị anh Lưu ăn thịt không nhả xương mà chết rồi!

Lưu Thiên Hàn làm lơ sự khiếp sợ mọi người, anh vẫn tiếp tục lên tiếng: “Nếu tay đau, có thể để Nhạc Dũng thay em ra tay.”

Lưu Thiên Hàn vừa dứt lời, Cao Bắc Vinh liền dẫn theo vài người mặc áo đen tiến vào: “Lưu Thiên Hàn, không cần tôi tới hỗ trợ cậu sao? Gần đây tôi thật sự ngứa tay lắm rồi, thật sự khó chịu!”

“Nếu cậu thích, tôi tặng người phụ nữ đó cho cậu.” Lưu Thiên Hàn ngước mắt lên, không chút dao động nói.

“Thật sao?” Vẻ mặt Cao Bắc Vinh đầy vui vẻ, anh ta nở nụ cười gian xảo đi tới trước mặt Dương Mai: “Dáng người cũng được, chỉ là mặt có chút xấu!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio