Chương
An Tình che mặt lại, yếu ớt đáng thương lên án với Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, đau quá…”
Tâm tư của An Tình thế nào, sao Tô Thu Quỳnh lại không biết được. Từ trước kia cô đã rất chán ghét cái dáng vẻ dối trá này của An Tình rồi. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên cô lại cảm thấy An Tình cứ diễn như vậy cũng tốt lắm.
An Tình thích giả vờ nhu nhược nhưng Tô Thu Quỳnh cô lại không cần phải giả vờ. Bây giờ cô có thể tha hồ làm càn, làm người đàn bà đanh đá một lần.
Tô Thu Quỳnh cười, cười đến mức trời đất nhạt nhòa, chúng sinh điên đảo: “An Tình, cô không cần phải nghi ngờ đâu, tôi đánh cô đấy!”
Vừa nói Tô Thu Quỳnh vừa rảo bước tiến lên, bốp bốp bốp bốp, tát liên tiếp mấy cái lên mặt An Tình.
An Tình lập tức trợn tròn mắt, có thế nào cô ta cũng không dám nghĩ Tô Thu Quỳnh lại dám làm càn như vậy trước mặt Chiến Mục Hàng.
Cô ta còn chưa hết bàng hoàng thì Tô Thu Quỳnh đã thẳng tay kéo cô ta đến cạnh tường, nắm lấy tóc cô ta, cứ thế đập mạnh đầu cô ta vào tường.
An Tình thật sự rất ấm ức, nhưng cô ta muốn duy trì hình tượng thục nữ tốt đẹp trước mặt Chiến Mục Hàng, cho nên cô ta đâu thể đánh lại người đàn bà đanh đá này đúng chứ?
Cứ đánh An Tình như vậy làm Tô Thu Quỳnh rất đau tay. Tô Thu Quỳnh nghỉ tay rồi đổi sang dùng chân.
“Anh Mục Hàng, cứu em!”
Tô Thu Quỳnh một chân đá thẳng vào cằm An Tình, còn An Tình thì đau đến mức tru tréo lên như heo bị chọc tiết.
Nghe được tiếng An Tình cầu cứu, Chiến Mục Hàng bỗng sực tỉnh. Nhìn thấy An Tình đã bị Tô Thu Quỳnh đánh đến mặt mũi bầm dập, anh ta đột nhiên giận sôi máu, kéo Tô Thu Quỳnh ra, vung tay tát thật mạnh lên mặt Tô Thu Quỳnh.
Chiến Mục Hàng biết mình tát Tô Thu Quỳnh một bạt tay này, không phải vì anh đau lòng cho An Tình. Anh ta nghĩ phần lớn chắc là vì anh ta không chịu được Tô Thu Quỳnh từ trước đến nay luôn khúm núm với mình, mà giờ lại bỗng dưng trở nên ngông nghênh trước mặt anh ta như thế.
Nhưng sau khi tát xong, Chiến Mục Hàng lập tức hối hận.
Anh ta cảm thấy hình như cái tát này đã đánh vỡ thứ gì đó.
Hình như là thứ gì đó vốn dĩ rất khó có được mà anh ta mãi luôn chật vật theo đuổi. Bây giờ một cú tát này của anh ta đã đánh vỡ nó tan tành, không thể ghép lại được. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chiến Mục Hàng bất chợt siết chặt ngón tay, anh ta cố gắng muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng bỗng nhiên không biết làm thế nào để tóm lấy.
Cái tát này của Chiến Mục Hàng rất tàn nhẫn, đánh đến mức khóe miệng Tô Thu Quỳnh chảy cả máu.
Nhưng Tô Thu Quỳnh lại không hề cảm thấy đau, cô vẫn tươi cười xinh đẹp, quyến rũ yêu kiều đến nao lòng.
Đây chính là người đàn ông mà cô đã yêu nửa đời mình!
Cô kéo chiếc áo trên người mà vẫn thấy lạnh. Cơ thể lạnh thì mặc nhiều quần áo là được, nhưng thâm tâm giá buốt thì làm thế nào cũng không ấm nổi.
Tầm mắt của Tô Thu Quỳnh lạnh lùng lướt qua người Chiến Mục Hàng. Bỗng nhiên, cô bất ngờ quay người, bước nhanh lao ra ngoài phòng.
Tốc độ của cô rất nhanh, đến nỗi Chiến Mục Hàng vươn tay ra, làm thế nào cũng chẳng túm được cổ tay cô.
“Tô…”
Chiến Mục Hàng muốn gọi Tô Thu Quỳnh lại, nhưng anh ta còn chưa kịp gọi tên cô thì An Tình đã khóc đến thở không ra hơi, nhào tới trong ngực anh ta.