CHƯƠNG
Không đợi Lưu Thiên Hàn nói, Nhan Nhã Tịnh đã nói tiếp: “Em phát hiện ra anh càng ngày càng đẹp trai!”
Thật ra trước kia da mặt của Nhan Nhã Tịnh rất mỏng, nhưng tiềm lực của con người là vô hạn, có lắm lúc cứng rắn mặt dày lên là da mặt cô có thể so được với mặt đất.
Vì làm cho khuôn mặt đẹp trai của người nào đó chuyển từ đầy mây sang trong xanh và ngập nắng, cô quyết đoán mặt dày tặng thêm một câu: “Em còn phát hiện ra em càng ngày càng thích anh!”
Những lời này đã là cực hạn của Nhan Nhã Tịnh trong trạng thái mặt dày rồi. Sau khi nói xong, cô muốn chôn luôn đầu mình xuống chỗ ngồi cho rồi.
Ai ngờ, Lưu Thiên Hàn lại không định cứ buông tha cô như thế, anh cúi mặt xuống, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc: “Rồi sao?”
Rồi sao? Rồi sao cái gì?
Nhan Nhã Tịnh ngơ ngác, cô cũng đã dùng hết nước hết cái để lấy lòng anh rồi, còn rồi sao cái gì nữa?
Nhìn bộ dạng trẻ nhỏ không dễ dạy của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn quyết định, tiếp tục cố gắng chỉ dạy cho cô một chút.
“Em nghĩ anh càng ngày càng đẹp trai, em càng ngày càng thích anh, chẳng lẽ không nên làm một chút gì đó với anh sao?”
Phì một tiếng, Cao Bắc Vinh suýt chút nữa thì bị nước bọt của mình làm cho sặc chết. Lưu đang hướng dẫn chị dâu Cửu phạm tội đấy à?
Mặt Lưu Cửu trôn lạnh lùng cấm dục như thế, vậy mà sao khi ở trước mặt chị dâu Cửu lại không chút rụt rè gì hết vậy!
Làm chút gì đó với anh…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh đỏ đến mức như sắp nhỏ ra máu. Chẳng lẽ việc mà anh muốn cô làm với mình là cái việc không thể miêu tả mà cô làm với anh trong biệt thự suốt mấy tối nay à?
Ở đây vẫn còn có “bóng đèn” kia kìa, sao anh Lưu lại có thể buông thả như vậy!
“Khụ khụ…” Nhan Nhã Tịnh ho khan mấy tiếng mới tìm về được giọng nói của mình: “Anh Lưu, ở đây vẫn còn có người khác đó!”
Nghe xong câu này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn lập tức hiểu rõ. Cô hiểu nhầm mất rồi, thực ra anh chỉ muốn cô hôn anh một cái thôi. Nhưng mà, nhìn dáng vẻ cực kỳ thẹn thùng của cô, tự dưng anh lại nảy lên ý nghĩ muốn trêu chọc cô.
“Em có thể coi như Cao Đại không tồn tại!” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đúng, chị dâu Cửu, cô cứ coi như tôi không tồn tại là được! Mắt tôi không được tốt cho lắm, tai cũng không tốt luôn, cô làm cái gì với Lưu Cửu thì tôi đều không nhìn thấy, cũng không nghe được!”
Sau khi nghe Cao Bắc Vinh nói câu đó, khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh càng đỏ hơn. Cái gì mà mắt không nhìn thấy, tai không nghe được chứ, đúng là giấu đầu hở đuôi!
“Anh Lưu, chúng ta… Hay là lúc về nhà chúng ta hẵng làm…”
Gương mặt xấu hổ của Nhan Nhã Tịnh đỏ lựng lên, cô phải dồn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra được những lời này.
Ý cười nhàn nhạt dần lan ra ở nơi sâu thẳm trong con ngươi Lưu Thiên Hàn, trái tim anh mềm mại ấm áp đến mức sắp tràn ra nước. Vốn dĩ tối hôm nay anh vẫn còn gợn chút ghen tuông, nhưng bây giờ anh chỉ muốn ôm lấy Nhan Nhã Tịnh vào trong lòng, hung hăng hôn cô.
“Nhan Nhã Tịnh, anh nghĩ hình như em hiểu sai rồi. Vừa nãy anh chỉ muốn bảo em hôn anh thôi.”
Lưu Thiên Hàn sung sướng khẽ cười ra tiếng: “Nhưng mà, nếu em muốn làm những chuyện khác với anh, anh sẽ không ngại đâu.”