CHƯƠNG
Anh ta xem tin tức, Ngô Minh Triết tuyên bố đã lên giường với Nhan Vũ Trúc. Anh ta sợ cô ta mắc căn bệnh truyền nhiễm đó nên tức giận đến mất hết lý trí.
Nhưng lúc nãy đánh Nhan Vũ Trúc mấy cái, anh ta không hối hận chút nào. Phụ nữ trong lòng Lưu Kiêu cũng chẳng là cái thá gì. Anh ta thích thì động chạm một tẹo, khó chịu lên thì đánh, không có gì to tát hết!
Nhan Vũ Trúc thấy Lưu Kiêu vẫn còn hung dữ nhìn chằm chằm vào cô ta, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, không khỏi lùi về sau một bước: “Lưu Kiêu, tôi không hề gạt anh. Giữa tôi và Ngô Minh Triết thật sự không có gì hết!”
Lưu Kiêu không lên tiếng, rồi bỗng dưng anh ta vươn tay túm lấy Nhan Vũ Trúc đang ở dưới đất lên.
Nhan Vũ Trúc bị hành động đột ngột này của Lưu Kiêu dọa giật nảy mình. Cô ta còn chưa kịp hô toáng lên thì anh ta đã siết chặt lấy cằm cô ta, ánh mắt tràn đầy tức giận: “Nhan Vũ Trúc, nếu để tôi biết cô lừa tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Anh ta nói xong, tay đột nhiên dùng sức gần như muốn bóp nát cằm của Nhan Vũ Trúc.
Cô ta thật sự hận chết Lưu Kiêu, nhưng trong lòng cô ta biết rõ mình đấu không lại anh ta, đành cắn răng nói với anh ta: “Lưu Kiêu, anh tin tôi đi, tôi không hề lừa anh! Nếu tôi dám gạt anh, tôi sẽ bị sét đánh chết, không được yên thân!”
“Nhan Vũ Trúc, nhớ rõ những gì cô đã nói đấy!”
Lưu Kiêu thả cằm của Nhan Vũ Trúc ra, ấn vai cô ta.
Nhan Vũ Trúc biết, tiếp theo anh ta lại muốn làm chuyện đó với mình.
Cô ta không thích anh ta, nhưng về mặt kia thì cô ta không hề bài xích.
Nhan Vũ Trúc nghĩ tới tối nay lại bị Lưu Thiên Hàn không hề nể nang từ chối, cô ta tức đến muốn điên tiết. Cô ta không tin Nhan Vũ Trúc mình xinh đẹp như vậy lại không hề có sức hấp dẫn với đàn ông!
Cô ta chủ động giơ hai tay lên, ôm lấy Lưu Kiêu, dâng lên đôi môi.
Lưu Kiêu còn chưa có hành động tiếp theo, vừa cụp mắt đã trông thấy gương mặt sưng vù bầm tím của Nhan Vũ Trúc.
Nhất là đôi môi sưng húp của cô ta, Lưu Kiêu cảm thấy buồn nôn.
Gương mặt này làm anh ta muốn ói.
Như chạm phải ruồi bọ gì đó, Lưu Kiêu đẩy cô ta ra không hề thương tiếc.
Dù thế nào Nhan Vũ Trúc cũng không ngờ Lưu Kiêu lại đẩy mình ra, cô ta khó hiểu nhìn anh ta rồi hỏi: “Lưu Kiêu, sao anh lại…”
Lưu Kiêu châm một điếu thuốc, nhìn Nhan Vũ Trúc rồi cười mỉa mai: “Nhan Vũ Trúc, cô thật sự chẳng tự biết thân biết phận gì cả! Với đức hạnh này của cô bây giờ, cô tưởng tôi có thể hạ miệng được à? Khẩu vị của tôi cũng chưa nặng đến mức này đâu!”
Lưu Kiêu không thèm nhìn gương mặt bầm tím chằng chịt của Nhan Vũ Trúc, mặc áo khoác lên, nhếch môi cười nhạo rồi nhanh chân rời khỏi chung cư.
“A a a!”
Lưu Kiêu vừa đi khỏi, Nhan Vũ Trúc như phát điên lên, ném mạnh gối trên giường xuống đất.
Không thể hạ miệng!
Tên khốn kiếp Lưu Kiêu, vậy mà dám nói với cô ta là không thể hạ miệng!
Còn cả Cao Bắc Vinh, Lưu Thiên Hàn nữa, bọn họ đều nói không có hứng thú với cô ta!
Họ không hề hứng thú với cô ta thì có hứng thú với ai đây?
Là Nhan Nhã Tịnh ư?