CHƯƠNG
“Em bói thử xem, hai chúng ta có duyên hay không.”
Hách Trung Văn cười tươi như hoa, đợi Nhan Nhã Tịnh nói với anh ta: ‘Hách béo, tôi bói cho cậu một quẻ, hai chúng ta có duyên vợ chồng.’
Anh ta nghĩ đến độ kích động dâng trào, không nhịn được mà vươn tay ra, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh. Nhưng anh ta còn chưa kịp chạm vào làn da của cô thì đột nhiên Nhan Nhã Tịnh đã đưa tay ra vỗ một nhát lên gáy anh ta.
“Hách béo, cậu ngốc quá, tôi đâu phải bà đồng, sao bói quẻ cho cậu được!”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh lại nấc một cái, bỗng dưng cô gục đầu xuống, nằm mọp trên mặt bàn, không hề nhúc nhích.
“Chị đại…”
Hách Trung Văn đưa tay ra, vỗ mặt của Nhan Nhã Tịnh. Cô vẫn nằm ì trên bàn, giống như bị đóng chặt vào đấy vậy.
Thấy Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn bất tỉnh, Hách Trung Văn khóc không ra nước mắt. Đã nói sau khi uống say thì cô thích bói quẻ, chòng ghẹo người khác cơ mà?
Tối nay sao chị đại không làm theo lẽ thường vậy!
Nếu tối nay chị đại uống say rồi làm thịt anh ta, anh ta có thể bắt chị đại chịu trách nhiệm, bám lấy cô cả đời.
Nhưng nếu anh ta tranh thủ lúc chị đại hôn mê bất tỉnh mà làm ra chuyện gì, chắc chắn chị đại sẽ hận anh ta suốt đời!
Hách Trung Văn không dám làm chuyện mạo hiểm này!
“Chị đại, em tỉnh lại đi.”
Hách Trung Văn vỗ mặt Nhan Nhã Tịnh, thấy cô vẫn không có phản ứng, anh ta lại nói tiếp: “Chị đại, em không bói quẻ cho tôi cũng được. Nhưng tối nay, tôi ăn mặc đẹp trai thế này, lẽ nào em không muốn trêu chọc tôi chút nào sao? Chị đại, trêu tôi sẽ rất thú vị đó.”
“Chị đại, em trêu tôi một chút đi mà. Em không trêu tôi thì làm sao tôi bắt em chịu trách nhiệm đây! Chị đại, coi như em tội nghiệp tôi đi mà, trêu tôi một chút được không?”
Hách Trung Văn chống cằm, đáng thương nhìn Nhan Nhã Tịnh và nói.
Nhìn cô ngủ say như chết, anh ta thất vọng đến cùng cực. Lúc anh ta tưởng Nhan Nhã Tịnh đã ngủ đến quên trời quên đất thì đột nhiên cô ngẩng mặt dậy khỏi bàn.
Hách Trung Văn cảm giác cả thế giới của mình sáng bừng trong nháy mắt.
“Chị đại, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”
Hách Trung Văn hất mái tóc ngắn của mình: “Chị đại, mau đến chòng ghẹo tôi đi! Miễn phí trêu chọc! Hôm nay tôi thật sự không thu tiền, không lừa già dối trẻ!”
“Hách béo, cậu ồn ào gì thế! Cậu niệm kinh với tôi làm gì! Cậu thật sự cho rằng mình là Đường Tăng à?”
Nhan Nhã Tịnh chán ghét đẩy đầu của Hách Trung Văn sang một bên: “Đi đi đi, ai muốn chòng ghẹo cậu chứ! Cậu đã xuất gia mà còn muốn tôi trêu à, khẩu vị của tôi không nặng như vậy đâu!”
“Tôi chỉ thích trai đẹp thôi, tôi không thích trọc… trọc…”
Trọc?
Trọc cái gì chứ? Lẽ nào là trọc đầu? Tâm hồn bé nhỏ của Hách Trung Văn bị tổn thương, anh ta ghé lại gần trước mặt Nhan Nhã Tịnh, muốn để cô nhìn rõ, anh ta không phải tên đầu trọc mà là một anh chàng siêu đẹp trai.