CHƯƠNG
Tối hôm qua, cô đã tính quẻ gì cho anh Lưu nhỉ?
Nghĩ đến những hình ảnh tiếp theo, trong đầu Nhan Nhã Tịnh ‘oành’ một tiếng, nổ tung.
Không ngờ lúc sau cô lại nói, tối nay anh Lưu có một kiếp nạn, sẽ bị cô ăn sạch!
Mà điều khiến cô cảm thấy xấu hổ nhất chính là, cô… cô lại thật sự ăn sạch anh Lưu rồi!
Nhan Nhã Tịnh vội vàng nhảy từ trên giường xuống, cô vừa tiếp đất đã không đứng vững, ngã thẳng xuống sàn.
Không thể mất mặt như thế được, tại sao cô… sao cô có thể phóng túng như thế chứ!
Cả người Nhan Nhã Tịnh căng cứng, cô muốn bò dậy, nhưng bởi vì quá căng thẳng nên làm thế nào cô cũng không đứng dậy được.
Đêm qua có tính là cô cưỡng bức anh Lưu không?
Nhan Nhã Tịnh dán mặt xuống nền nhà, không ngờ cô lại làm ra chuyện khiến trời đất không dung này với anh Lưu?
Không!
Đêm hôm qua chắc chắn chỉ là một giấc mộng thôi, nói thế nào thì cô cũng là một cô gái dè dặt, làm sao có thể giống như một kẻ côn đồ, dùng sức mạnh ép buộc đàn ông chứ!
Đúng thế, tất cả mọi chuyện tối qua chắc chắn chỉ là một giấc mộng xuân kiều diễm thôi!
Chắc do cô uống say nên giấc mộng đó mới rõ nét như vậy, giống y như thật.
Nghĩ vậy, trong lòng Nhan Nhã Tịnh mới thấy thoải mái hơn đôi chút.
Nhan Nhã Tịnh bám vào giường đứng lên. Cô cảm thấy mình phải làm gì đó mới có thể khiến trái tim đang đập loạn nhịp này bình tĩnh lại được.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Thiên Hàn bưng khay đồ ăn, ung dung bước vào.
Bây giờ Lưu Thiên Hàn đang mặc quần áo, nhưng cô giống như có một đôi mắt nhìn xuyên thấu. Cho dù anh mặc một bộ vest phẳng phiu, cô cũng có thể nhìn thấy cơ bụng sáu múi, đường ngư nhân và cả…
Nhan Nhã Tịnh bất giác liếc nhìn chân Lưu Thiên Hàn. Trước đây cô nghe người ta nói, người đàn ông có đôi chân dài, sức khỏe tốt thì phương diện nào đó cũng vô cùng mạnh mẽ.
Anh Lưu trong giấc mộng tối hôm qua đúng là có sức khỏe dẻo dai đến mức đáng sợ.
Thấy mình lại suy nghĩ đen tối, Nhan Nhã Tịnh vội xoay khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên.
Cô hắng giọng, mất tự nhiên lên tiếng hỏi Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, tối qua, hình như em uống say, chắc em không làm gì… không làm chuyện gì xấu xa khiến nhân thần phẫn nộ đâu nhỉ?”
“Ừ, em không làm chuyện gì xấu xa cả.”
Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh thở phào nhẹ nhõm, cô không làm chuyện xấu, tối hôm qua thật sự chỉ là một giấc mộng mà thôi.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi…”
Nhan Nhã Tịnh ra sức vỗ ngực mình, trái tim nhỏ bé của cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh thì lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói đầy ẩn ý: “Em chỉ cưỡng bức anh thôi!”
“Khụ khụ…”
Suýt chút nữa Nhan Nhã Tịnh đã tự sặc nước miếng của mình: “Anh Lưu, anh nói đùa gì thế? Sao em có thể cưỡng…”