CHƯƠNG
Hiểu được đàn ông quả thật như mò kim đáy bể, tính tình của Lưu Thiên Hàn đúng là khó đoán!
Tuy rằng Nhan Nhã Tịnh có hơi ấm ức trong lòng, nhưng cô cũng không dám thêm dầu vào hố lửa Lưu Thiên Hàn này. Có lẽ do tối hôm qua cô uống say cưỡng hiếp anh nên đã làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông của anh rồi. Cô suy nghĩ một lúc, bèn quyết định dỗ dành anh trước rồi tính sau.
“Anh Lưu, chuyện tối hôm qua em không hề cố ý… bắt nạt anh đâu, do em uống say quá thôi.”
Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng mình xuống nước dỗ dành anh như vậy thì anh sẽ không tức giận nữa. Ai ngờ lời vừa dứt, sắc mặt Lưu Thiên Hàng càng thêm u ám.
Uống say quá thôi…
Vậy ý của cô là, nếu cô vẫn tỉnh táo thì sẽ chẳng làm chuyện ấy với anh?
Quả nhiên, cô ấy nghĩ Lưu Thiên Hàn anh chỉ dài năm phân!
“Nhan Nhã Tịnh!”
Lưu Thiên Hàn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi hét to tên cô. Đối diện với ánh mắt vô tội của cô, lửa giận trong lòng anh càng bốc cháy ngùn ngụt.
Không thể nhẫn nhịn nữa rồi!
Anh phải cho cô biết tay!
Sau khi thể hiện quyền uy của mình, người đàn ông làm mình làm mẩy lớn tiếng chất vấn: “Nhan Nhã Tịnh, nói đi, em nghĩ anh chỉ dài năm phân thôi đúng không!”
“Đâu… Đâu có…” Nhã Tịnh cũng không biết tại sao bây giờ Lưu Thiên Hàn lại đi so sánh với năm phân. Cô chỉ biết rằng phải làm dịu đi cơn giận của Lưu Thiên Hà, cô cần phải chứng minh rằng mình thật sự không nghĩ anh chỉ dài năm phân.
Nhã Tịnh cố gắng tìm lại giọng nói của mình: “Anh Lưu, anh… anh không hề dài năm phân…”
Không dài đến năm phân?
Lưu Thiên Hàn càng thêm tức tối, người phụ nữ này lại nghĩ anh dài không đến năm phân!
Anh ngắn đến vậy sao?
“Nhan Nhã Tịnh, em nói lại lần nữa cho anh!”
Nhã Tịnh quay mặt sang, bắt gặp ánh mắt uy hiếp của Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, thật sự anh không hề dài năm phân…”
Thật sự chưa đến năm phân…
Lưu Thiên Hàn tức giận đến mức không muốn đôi co với cô nữa, nhưng sự yên lặng càng khiến tâm trạng anh khó chịu hơn. Một lúc lâu sau, Lưu Thiên Hàn dùng ánh mắt phức tạp hỏi Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, có phải anh làm em cảm thấy không thoải mái đúng không?”
“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh không biết tại sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy, lập tức trở nên choáng váng. Sau khi lặng một lúc, trong đầu Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng nhảy số.
Có phải anh khiến cô không thoải mái…
Anh nổi giận một cách vô cớ như vậy, đương nhiên là không cảm thấy thoải mái rồi!
Nhan Nhã Tịnh tủi thân chớp mắt, hy vọng Lưu Thiên Hàn có thể nhận ra lỗi sai của mình: “Đúng vậy, anh Lưu, anh khiến em rất không thoải mái.”
Rất không thoải mái…
Khuôn mặt Lưu Thiên Hàn âm trầm đến mức có thể đóng băng cả nước. Được, được lắm, cô dám nghi ngờ bản năng đàn ông của anh!