CHƯƠNG
Nhưng cho dù nhân phẩm cô ta tồi tệ như thế thì con trai chính là mạng sống của cô ta. Cô ta thực sự rất quan tâm đến con trai mình. Cô ta thà chết một mình còn hơn để con trai bảo bối của mình chịu khổ.
Nhưng bây giờ, rõ ràng ý của Lưu Thiên Hàn là nếu cô ta tiếp tục che giấu thân phận của kẻ chủ mưu đứng đằng sau, anh sẽ ra tay với con trai cô ta.
Mặc dù cô ta chỉ làm việc ở nhà họ Hách được vài ngày nhưng cô ta cũng biết thân phận của Lưu Thiên Hàn.
Anh Lưu vô cùng nổi tiếng, Diêm La sống máu lạnh tàn nhẫn ở Vân Hải, những lời vừa rồi của anh chắc chắn không phải đang nói giỡn!
“Anh Lưu, anh thật sự nghĩ sai rồi! Tôi thật sự không làm hại cô An Mỹ, tôi… tôi bị oan.”
Khâu Bảo Châu vẫn muốn cố cãi cự, cô ta cắn chặt môi dưới rồi nói tiếp: “Tôi chỉ là một công dân bình thường tuân thủ pháp luật, mong anh giơ cao đánh khẽ, đừng bắt nạt tôi nữa có được không?”
“Tuân thủ pháp luật?” Đôi mắt u tối của Lưu Thiên Hàn rét lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào: “Ừm, cố ý giết người mà cũng có thể coi là tuân thủ luật pháp à? Vậy tôi ném con trai cô xuống biển cho cá ăn, có phải cũng coi là tuân thủ luật pháp không?”
Ném con trai cô ta xuống biển cho cá ăn…
Sắc mặt Khâu Bảo Châu lập tức trắng bệch như tờ giấy, môi cô ta mấp máy run rẩy. Cô ta muốn nói gì đó để giải thích cho bản thân, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Không đợi cô ta lên tiếng, Lưu Thiên Hàn ung dung lấy điện thoại ra. Khâu Bảo Châu không ngốc, cô ta biết bây giờ Lưu Thiên Hàn đang muốn dặn dò cấp dưới ra tay với con trai cô ta.
Khâu Bảo Châu không giữ được bình tĩnh nữa, cô ta bổ nhào về phía Lưu Thiên Hàn, lập tức quỳ xuống đất: “Đừng làm hại con trai tôi! Anh Lưu, tôi cầu xin anh, đừng làm hại con trai tôi mà!”
Khâu Bảo Châu như đang đưa ra một quyết định cực kỳ khó khăn nào đó, cô ta nặng nề cúi đầu xuống, than thở từng câu từng chữ: “Anh Lưu, tôi sai rồi! Tôi nói! Anh Lưu, tôi sẽ nói hết tất cả! Tôi chỉ cầu xin anh, đừng làm hại con trai tôi!”
“Là… là một cô gái tên là An Tình đã đến tìm tôi, cô ta đưa tôi một tỷ rưỡi, bảo tôi cho cậu An Bảo và cô An Mỹ uống thuốc chuột. Tôi đang nợ rất nhiều tiền đánh bạc, tôi thực sự không muốn tiếp tục bị đòi nợ nữa. Tôi nhất thời bị mờ mắt nên mới đồng ý với cô An Tình.”
Thật ra An Tình cũng lấy thân phận giả đi tìm Khâu Bảo Châu, nhưng Khâu Bảo Châu lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy rồi, vô cùng khôn khéo. Cô ta dễ dàng phát hiện ra thân phận thật sự của An Tình.
Cô ta cũng biết An Tình muốn lấy mạng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là vì cô ta tưởng nhầm hai đứa bé là con ruột của cậu Chiến.
Khâu Bảo Châu biết Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con của nhà họ Hách. Nhưng để kiếm tiền, cô ta đã không nói cho An Tình biết sự thật.
Tiền đặt cọc một tỷ rưỡi, sau khi thành công còn được nhận thù lao một tỷ rưỡi nữa. Cô ta thực sự rất cần số tiền này, để có được số tiền này, cô ta sẵn sàng vứt bỏ lương tâm của mình.
Có số tiền ba tỷ này, cô ta có thể trả hết nợ cờ bạc, về quê sống tốt với con trai mình.
Chỉ có điều, cô ta không ngờ anh Lưu lại tìm được cô ta dễ dàng như thế, đúng là được một mất mười.
“An Tình?” Tô Thu Quỳnh gần như nghiến răng nghiến lợi hét lên tên của An Tình. Cô ấy cực kỳ chắc chắn An Tình trong miệng Khâu Bảo Châu chính là An Tình mà mình biết.
An Tình luôn cho rằng hai đứa nhỏ là con của Chiến Mục Hàng, quả thực cô ta có khả năng ra tay với hai đứa nhỏ!
Tô Thu Quỳnh hận đến mức nghiến răng. Trước đây An Tình đã năm lần bảy lượt làm hại cô ấy, cô ấy có thể chịu đựng. Nhưng cô ấy không nhịn được việc cô ta làm hại đến những người mà mình quan tâm nhất!