CHƯƠNG
Nhưng vì cô từng cố gắng tự tử trong bệnh viện hết lần này đến lần khác nên cô thật sự rất ghét việc phải đến bệnh viện điều trị. Cô thà chết trong đau đớn còn hơn là đến bệnh viện để bác sĩ xử lý vết thương cho mình.
Với bộ dạng này của cô, cô cũng không thể đi tới chỗ Nhan Nhã Tịnh được, cô e rằng mình sẽ làm cho Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ sợ hãi.
Tô Thu Quỳnh như một bóng ma, bước vô định đi bên đường.
Cũng may đèn đường không quá sáng, trên đường cũng không có nhiều người đi bộ nên không ai để ý đến dáng vẻ chật vật của cô.
Tô Thu Quỳnh cho rằng cô có thể lặng lẽ chịu đựng qua đêm nay, nhưng không ngờ rằng cô lại gặp Lâm Tiêu.
Sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, anh ta đậu chiếc Ferrari của mình bên đường rồi đi đến trước mặt cô, huýt sáo ngả ngớn, khuôn mặt tuấn tú lai giữa Á và Pháp ấy tươi cười như hoa đào nở rộ.
“Tô Thu Quỳnh, đã lâu không gặp.”
Ấn tượng duy nhất của Tô Thu Quỳnh về Lâm Tiêu là anh ta là đạo diễn nổi tiếng nhất nước, tuổi còn trẻ mà đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở Hollywood.
Cô không có ý định nói chuyện phiếm với anh ta, chỉ khẽ liếc nhìn Lâm Tiêu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Không ngờ Lâm Tiêu lại tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay cô: “Tô Thu Quỳnh, ở với tôi một đêm, tôi có thể để cô hát bài hát chủ đề của “Tình giới”!”
Lúc Lâm Tiêu nói lời này, anh ta vô cùng cao ngạo và bừng bừng khí thế. Khuôn mặt mang gần một nửa dòng máu Pháp của anh ta trông cực kỳ kiêu ngạo và bất tuân. Trong đôi mắt màu xanh đậm còn mơ hồ toát ra sự hả hê vì trả thù.
Đúng, Lâm Tiêu có chút thù hận với Tô Thu Quỳnh.
Tô Thu Quỳnh đã từng được trăng sao vây quanh, muôn người chú ý, là tình nhân trong mộng của vô số đàn ông ở Vân Hải. Lâm Tiêu anh ta cũng vừa gặp đã yêu Tô Thu Quỳnh.
Nhất là sau khi nghe được giọng hát của Tô Thu Quỳnh trong một bữa tiệc, anh ta càng rung động đến mức không thể nào tự kiềm chế được.
Anh ta giống như tất cả những chàng trai mới biết yêu, điên cuồng lấy lòng nữ thần trong lòng mình. Nhưng lúc đó Tô Thu Quỳnh kiêu ngạo, rõ ràng Lâm Tiêu anh ta ưu tú như vậy, nhưng cô lại không thèm ngó ngàng đến anh ta.
Anh ta theo đuổi cô lâu như vậy, thậm chí có lần tham gia một buổi tiệc, bạn bè đưa anh ta đến nói chuyện với cô nhưng cô lại không biết tên anh ta, khiến anh ta bị tất cả bạn bè cười nhạo. Thậm chí, anh ta còn trở thành trò cười trong giới thượng lưu ở Vân Hải.
Tô Thu Quỳnh kiêu ngạo, Lâm Tiêu cũng có sự ngông cuồng của mình. Anh ta cảm thấy sau lần theo đuổi đó, anh ta bị Tô Thu Quỳnh xúc phạm đến mất sạch tôn nghiêm, vô cùng hận Tô Thu Quỳnh.
Bây giờ nhà họ Tô đã suy tàn, Tô Thu Quỳnh rơi khỏi tầng mây, đương nhiên anh ta cũng muốn tàn nhẫn chà đạp Tô Thu Quỳnh một trận.
Thấy Tô Thu Quỳnh sửng sốt ra mặt, Lâm Tiêu nở nụ cười xấu xa phóng đãng. Anh ta biết Tô Thu Quỳnh đã bị anh ta làm cho kinh sợ, chắc chắn cô không ngờ rằng anh ta vừa nhìn thấy cô đã nảy sinh mong muốn này với cô.
Lâm Tiêu nghiêng người dựa vào bên cạnh xe, mang vẻ đẹp trai vừa vô lại vừa tà ác: “Tô Thu Quỳnh, tôi đã nghe giọng hát của cô rồi, tôi rất thích. Nếu cô trình diễn ca khúc chủ đề của “Tình giới”, nhất định có thể nổi tiếng ngay lập tức. Tôi giúp cô thành danh, cô làm hài lòng tôi trên giường, hai bên thuận mua vừa bán, cô cũng không lỗ gì cả!”
Tô Thu Quỳnh lùi lại một bước, cười mỉa.