CHƯƠNG
Lâm Tiêu âm trầm cười mỉa, sau đó anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay của Tô Thu Quỳnh, thoắt cái kéo cô lên chiếc xe thể thao của anh ta.
“Tô Thu Quỳnh, một người phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng như cô còn tưởng mình là thánh nữ à!” Lâm Tiêu đóng sầm cửa xe lại: “Làm điếm thì nên có dáng vẻ của điếm. Tối nay tôi sẽ nhìn xem con điếm như cô lẳng lơ đến mức nào!”
Nói xong lời này, Lâm Tiêu lên xe rồi đạp mạnh chân ga. Chiếc xe thể thao màu đỏ rực lập tức phòng rồ lên như một tia chớp.
Chiến Mục Hàng cũng không biết mình bị trúng gió gì nữa. Sau khi Tô Thu Quỳnh rời đi, anh lại muốn ra ngoài tìm cô.
Bởi vì đi quá nhanh nên anh đã để quên chìa khóa xe ở căn hộ của An Tình.
Anh cũng nhìn thấy Tô Thu Quỳnh trên đường như mong muốn, nhưng lại thấy cô bị Lâm Tiêu kéo lên chiếc xe thể thao.
Chiến Mục Hàng tức giận đến mức nổi gân xanh trên trán, người phụ nữ lẳng lơ Tô Thu Quỳnh này, ai cho cô gian díu với Lâm Tiêu!
Đêm hôm khuya khoắt, cô lại còn dám lên xe của Lâm Tiêu! Trai đơn gái chiếc, cô cứ thiếu đàn ông như vậy là không được à!
Chiến Mục Hàng muốn đuổi theo chiếc xe, nhưng lại phát hiện anh có thói quen không mang ví tiền, thậm chí điện thoại cũng để quên luôn ở chỗ An Tình.
Anh khẽ chửi thề một tiếng, rảo bước quay lại căn hộ của An Tình lấy đồ.
Anh muốn đến chỗ Lâm Tiêu bắt người phụ nữ không biết tốt xấu Tô Thu Quỳnh kia về! Nếu để anh thấy được cô và Lâm Tiêu làm gì, anh sợ… mình sẽ giết người!
Trong lòng Lâm Tiêu ôm suy nghĩ chơi bời phóng túng với Tô Thu Quỳnh, lái xe thẳng đến biệt thự của mình.
Tô Thu Quỳnh không phải kẻ ngốc. Lúc nãy Lâm Tiêu đã nói với cô như vậy, đương nhiên cô biết tiếp theo Lâm Tiêu muốn làm những chuyện gì với mình.
Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, trên môi chảy đầy máu tươi nhưng cô lại không hề hay biết.
Bây giờ cô quả thật đã toàn thân đầy thương tích. Trong mắt rất nhiều người, cô còn thấp hèn như bùn đất. Nhưng cho dù như thế, Tô Thu Quỳnh cô cũng sẽ không tùy tiện làm chuyện đó với một người đàn ông mà mình không yêu.
Cô thà chết cũng sẽ không thỏa mãn tâm tư nhơ nhớp, kinh tởm của những người đàn ông này!
“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”
Tô Thu Quỳnh lạnh lùng gằn từng câu từng chữ với Lâm Tiêu: “Dừng xe! Nếu không bây giờ tôi sẽ lập tức nhảy xuống!”
Lâm Tiêu chỉ cho rằng Tô Thu Quỳnh miệng lưỡi khoác lác, tốc độ xe thế này, nhảy xuống xe là liều mạng. Tô Thu Quỳnh dám nhảy xuống mới lạ!
Không ngờ, một giây
Lâm Tiêu điên cuồng giẫm chân phanh, tay đập mạnh vào trên vô lăng. Anh ta không thể nào ngờ người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này lại thật sự không muốn sống!
Hoặc có thể nói, cô thà chết cũng không muốn quy tắc ngầm với anh ta!
Lâm Tiêu đá vào cửa xe, trong lòng chứa đầy cảm giác thất bại và cả sự phẫn nộ ngập trời, nhưng càng nhiều hơn thế là một chút cảm giác phức tạp mà chính anh ta cũng không rõ.
“Tô Thu Quỳnh, người phụ nữ này!”