CHƯƠNG
Tô Thu Quỳnh cũng lười quan tâm đến Chiến Mục Hàng, anh ta bảo cô lăn đến thì cô lăn đến so? Cô cũng không phải là quả bóng da, sao có thể hiểu chuyện như vậy chứ?!
Tô Thu Quỳnh xoay người, cũng sắp đi ra ngoài nhà vệ sinh, bị cô lơ đi như vậy, Chiến Mục Hàng giống như nổi điên muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại.
“Tô Thu Quỳnh, tôi đang nói chuyện với cô!”
Tô Thu Quỳnh tiếp tục không đếm xỉa đến Chiến Mục Hàng, anh ta thật là buồn cười, anh ta cho mình là ai chứ? Ai quy định anh ta nói chuyện với cô, cô phải để ý đến?!
Tô Thu Quỳnh không biết đối nhân xử thế như vậy, Chiến Mục Hàng cuối cùng không thể nhịn được nữa, anh ta đưa tay bắt lấy cổ tay Tô Thu Quỳnh, trực tiếp bế cô lên.
“Tô Thu Quỳnh, đêm hôm nay, cô đừng hòng chạy!”
Thật vất vả mới có cơ hội thấy ánh mắt trời, đột nhiên lại bị Chiến Mục Hàng giam cầm, trong lòng Tô Thu Quỳnh hận vô cùng: “Chiến Mục Hàng, chúng ta đã ly hôn, anh có thể có chút liêm sỉ không, đừng cứ quấn quýt tôi mãi?!”
“Tô Thu Quỳnh, cô nằm mơ!”
Chiến Mục Hàng mở cửa chính nhà vệ sinh ra, bế Tô Thu Quỳnh trực tiếp xuống tầng hầm để xe: “Không phải cô nói Lâm Tiêu rất lợi hại sao? Đêm hôm nay, tôi sẽ kiểm tra cẩn thận một chút, anh ta làm cô thấy lợi hại thế nào!”
“Chiến Mục Hàng, tên điên này! Biến thái! Thần kinh!”
Tô Thu Quỳnh không biết mắng người, bây giờ, gần như tất cả những từ cô có thể nghĩ ra, đều lấy ra mắng Chiến Mục Hàng rồi.
Trong lòng cô, thật sự rất sợ rất sợ, cô thật sự nghĩ không ra, đến cùng là Chiến Mục Hàng muốn kiểm tra thế nào!
Có chút sợ hãi, càng không biết, càng giày vò, Tô Thu Quỳnh cảm thấy mình gần như muốn điên lên mất.
Trong lúc thất thần, Tô Thu Quỳnh đã bị Chiến Mục Hàng nhét vào trong xe thể thao, cô dùng sức đạp cửa xe: “Chiến Mục Hàng, anh thả tôi xuống!”
Nghĩ đến chuyện lần trước Chiến Mục Hàng làm với cô trên xe, cả người Tô Thu Quỳnh, đều run lên cầm cập.
Không thể lại để Chiến Mục Hàng thực hiện được, cô tuyệt đối không thể để Chiến Mục Hàng thực hiện được!
Quá khuất nhục, quá buồn nôn!
Lại bị cái loại hung ác kia chiếm lấy, cô nhất định không sống nổi!
Đúng, cô phải gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nghĩ như vậy, Tô Thu Quỳnh vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện báo cảnh sát.
Cô vừa mở khóa điện thoại, Chiến Mục Hàng lập tức đưa tay giật lấy điện thoại của Tô Thu Quỳnh: “Sao thế, muốn gọi điện thoại cho Lâm Tiêu, để anh ta đến cứu cô?! Tô Thu Quỳnh, cô chết tâm đi! Đêm nay, ai cũng không cứu nổi cô!”
Nói xong, Chiến Mục Hàng trực tiếp ngồi lên ghế lái, anh mạnh mẽ đạp ga, xe thể thao nhanh như chớp xông ra ngoài.
Cả người Tô Thu Quỳnh giống như bùn nhão yếu ớt ngồi ở hàng ghế sau, may mắn, Chiến Mục Hàng không giống lần trước, làm loại chuyện đó với cô trong xe.