CHƯƠNG
Không đợi Tô Thu Quỳnh nói gì, Chiến Mục Hàng lại nói tiếp: “Tô Thu Quỳnh, chúng ta…chúng ta có thể thử, bình tĩnh ôn hòa ở chung hay không?”
“Anh có thể tha thứ em giết con của anh, Tô Thu Quỳnh, anh tha thứ cho em giết chết con của chúng ta!” Chiến Mục Hàng giống như dùng hết sức toàn thân, mới nói ra những lời này.
Trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên anh ta lại mở miệng nói: “Tô Thu Quỳnh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?”
Lúc Chiến Mục Hàng nói muốn cùng Tô Thu Quỳnh bắt đầu lại, thật sự có hơi xúc động, nhưng sau khi lời ra khỏi miệng, anh ta lại phát hiện bản thân không hề hối hận.
Anh ta cũng không biết bản thân bị sao nữa, từ lúc anh ta biết An Tình không thèm để mặc đến sự sống chết của bản thân mà cứu anh ta ra khỏi vụ hỏa hoạn kia, anh ta luôn tự dặn lòng rằng cả đời này, dù chết anh ta cũng không thể phụ lòng An Tình.
Nhưng bây giờ, anh ta thế mà muốn bắt đầu lại với Tô Thu Quỳnh.
Anh ta vậy mà muốn trở về với Tô Thu Quỳnh, phụ lòng An Tình.
Nghe thấy những lời này của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh sửng sốt vô cùng, cô có mơ cũng không ngờ tới Chiến Mục Hàng sẽ đột ngột nói ra những câu như là hy vọng hai người có thể bắt đầu lại.
Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Tô Thu Quỳnh bỗng nở nụ cười.
Đúng vậy, cô cảm thấy những lời này của Chiến Mục Hàng thật sự rất buồn cười.
Giữa hai người họ chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là tình yêu, sao có thể bắt đầu lại?!
Cuộc hôn nhân kia xem như vạch xuất phát của hai người sao?
Không hề!
Cuộc hôn nhân kia cùng lắm chỉ là một cánh cửa dẫn cô xuống địa ngục mà thôi, tình yêu tới từ một phía, nếu hai bên miễn cưỡng ở cùng một chỗ, sẽ chỉ khiến kẻ ngốc trả giá thật lòng kia mình đầy vết thương mà thôi.
Trên người cô đã chồng chất vết thương rồi, sẽ không lại ngây thơ tước vũ khí đầu hàng chỉ vì một thoáng dịu dàng của Chiến Mục Hàng đâu.
Giữa hai người họ đã cách nhau tận sáu năm, năm năm trong đó cô lại vượt qua trong ngục tù, sống không bằng chết.
Mà tất cả những tai họa cô gánh chịu, đều do anh ta ban tặng, con của cô cũng mất rồi, bây giờ anh ta có tư cách gì mà muốn bắt đầu lại với cô chứ?!
Tô Thu Quỳnh im lặng không nói, điện thoại của Chiến Mục Hàng đột ngột vang lên.
Là An Tình gọi tới.
Khi thấy hai chữ “An Tình” hiện trên màn hình điện thoại, hàng lông mày của Chiến Mục Hàng không khỏi cau lại, nhưng anh ta vẫn bắt máy.
“An Tình, có chuyện gì?”
Người gọi điện cho Chiến Mục Hàng không phải An Tình, mà là An Trí Dũng, trong giọng nói của An Trí Dũng hiện rõ sự lo lắng và tức giận: “Anh rể, chị hai của em xảy ra chuyện rồi! Bây giờ bọn em đang ở bệnh viện thành phố, anh mau mau tới đây đi!”
“An Tình bị sao vậy?” Chiến Mục Hàng hỏi theo quán tính.
“Chị hai… chị hai cắt cổ tay tự sát!”
Cắt cổ tay tự sát…