CHƯƠNG
Thực sự anh cũng không biết tại sao Nhan Nhã Tịnh đột nhiên nói anh ức hiếp cô, nhưng, cho dù cô vô cớ gây sự, anh cũng sẽ nghĩ cách dỗ cô vui vẻ.
Ai bảo anh thích cô như vậy chứ!
“Nhan Tịnh, anh sẽ không ức hiếp em.” Lưu Thiên Hàn bước lên một bước, dùng lực nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, vô cùng chắc chắn nói.
Trên tay Nhan Nhã Tịnh dùng lực, muốn rút tay ra khỏi tay Lưu Thiên Hàn.
“Anh Lưu, anh khiến trong lòng em rất khó chịu.” Nhan Nhã Tịnh quay mặt sang một bên, cô không muốn thể hiện sự yếu ớt của mình ở trước mặt Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ.
“Anh Lưu, anh vẫn chưa giải thích với em, tại sao anh lại đi cùng với Cung Tư Mỹ! Cho dù lúc trước hai người đã làm chuyện gì, chỉ cần anh tình nguyện giải thích, em sẽ tình nguyện lắng nghe.”
Đôi môi mỏng của Lưu Thiên Hàn không khỏi mím chặt lại, cái gì mà cho dù anh và Cung Tư Mỹ đã làm chuyện gì?
Anh có thể làm gì với Cung Tư Mỹ?
Dường như sợ Lưu Thiên Hàn khó xử, Cung Tư Mỹ vội vàng giành nói trước: “Nhan Nhã Tịnh, cô hiểu nhầm tôi và anh Cửu rồi. Tôi không lừa cô, giữa tôi và anh Cửu thật sự không có gì.”
Dừng một lúc, Cung Tư Mỹ lại nói tiếp: “Nhan Nhã Tịnh, anh Cửu đối xử với cô tốt như vậy, cô nên tin tưởng anh ấy, mà không phải gây sự vô cớ, đem đến phiền phức cho anh ấy.”
Câu nói này của Cung Tư Mỹ, nói rất hào phóng và đúng mực, nhưng mỗi câu của cô ta, đều nói Nhan Nhã Tịnh thành một người phụ nữ không biết tốt xấu, có bệnh đa nghi, thật sự rất khác biệt với hình tượng cao quý, khí chất của cô ta.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh cười khẩy, đạo hạnh của Cung Tư Mỹ này, so sánh với Nhan Vũ Trúc, thật sự chỉ có hơn chứ không có kém.
Nhan Nhã Tịnh không lập tức nói chuyện, cô lạnh lùng nhìn Cung Tư Mỹ, mấy giây sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Cung Tư Mỹ, tôi thật sự đã hiểu nhầm cô và anh Lưu? Nếu như giữa cô và anh Lưu không có gì, tại sao cô…tại sao cô lại ở trên giường gọi tên anh Lưu? Còn nói anh ấy rất lợi hại, bảo anh ấy….bảo anh ấy….”
Lời nói phía sau, Nhan Nhã Tịnh thật sự không nói ra được.
Nghe thấy lời nói của Nhan Nhã Tịnh, sắc mặt Cung Tư Mỹ hơi thay đổi, nhưng rất nhanh, cô ta đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Nói miệng không bằng chứng, không có chứng cứ, cho dù Nhan Nhã Tịnh nói như thế nào cũng là cố ý gây sự, không nói đạo lý!
Cung Tư Mỹ ngẩng mặt lên nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cô quả thật đã hiểu nhầm tôi và anh Cửu rồi. Tôi không biết cô đang nói cái gì, sao tôi có thể gọi tên của anh Cửu ở trên giường được chứ?”
“Trong lòng tôi, anh Cửu quả thật là người đàn ông lợi hại nhất, nhưng câu này, tôi quả thật chưa từng nói ở trên giường.”
Câu nói này của Cung Tư Mỹ nói rất rành mạch, rõ ràng lại vô tội, nghe như thế nào càng giống như Nhan Nhã Tịnh đang hắt nước bẩn lên người cô ta.
Nhan Nhã Tịnh không quan tâm đến Cung Tư Mỹ, cô chỉ nhìn Lưu Thiên Hàn ở trước mặt, nói từng chữ từng chữ một: “Anh Lưu, nếu như giữa anh và Cung Tư Mỹ không có gì, tại sao nửa đêm nửa hôm anh lại đi tìm cô ta? Hơn nữa, lúc em gọi điện thoại đến, giọng nói nghe được lại là giọng của cô ta?”