CHƯƠNG
Cơn đau âm ỉ ở trên người, quá đau rồi, đau đến nỗi mà Tô Thu Quỳnh cũng không thể nói ra là đau ở chỗ nào.
Nhưng dù đau đến mấy thì cô cũng không muốn bị An Trí Dũng ức hiếp ở cái chốn này.
Cô nghiến răng rồi lăn một vòng tránh đi, né được cơ thể của An Trí Dũng, An Trí Dũng cũng không nôn nóng, anh ta cứ như mèo vờn chuột, nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh và cười nhếch mép.
Rõ ràng theo như anh ta thấy, dù cho Tô Thu Quỳnh có không cam lòng ra sao đi nữa, cũng chẳng thoát được khỏi năm ngón tay của anh ta!
“Tô Thu Quỳnh, đừng lẩn trốn nữa! Cô trốn đi trốn lại chán quá!” An Trí Dũng tự mãn nhìn Tô Thu Quỳnh: “Ngoan ngoãn đi! Ông đây chắc chắn đêm nay sẽ cưng chiều cô thật tốt!”
“Mơ đi!”
Tô Thu Quỳnh không biết sức lực đến từ đâu, cuối cùng cô cũng đứng dậy khỏi mặt đất.
Sau khi ổn định thân thể, Tô Thu Quỳnh nâng chân lên chạy về phía trước, hiển nhiên An Trí Dũng không ngờ Tô Thu Quỳnh vẫn còn có sức để chạy, anh ta ba bước biến thành hai xông về phía trước, rồi giữ thật chặt bờ vai của cô lại.
Tô Thu Quỳnh kêu lên một tiếng, cô đang định đẩy An Trí Dũng ra thì anh ta đã tàn nhẫn đẩy cô ngã ra đất.
Lần này, lưng của Tô Thu Quỳnh đụng trúng một tảng đá, đau đến nỗi khiến cô không khỏi thở dốc.
Trên lưng vô cùng đau đớn, nhưng không hiểu sau bụng của cô cũng hơi đau.
Nghĩ tới đứa con trong bụng mình, trong lòng Tô Thu Quỳnh không nhịn được mà sợ hãi, cô ôm lấy bụng của mình lùi về phía sau, nhưng cơ thể của cô mới vừa di chuyển thêm một chút thì đã bị An Trí Dũng kéo đến trước mặt anh ta.bg-ssp-{height:px}
“An Trí Dũng, anh cút ngay cho tôi! Anh đừng có đụng vào tôi!” Tô Thu Quỳnh giơ chân lên, cô cố hết sức đạp An Trí Dũng.
Tô Thu Quỳnh cực kỳ rõ An Trí Dũng là hạng người gì, cô muốn đứa con trong bụng mình phải khoẻ mạnh, thế nhưng cô không may đã rơi vào tay của tên khốn kiếp An Trí Dũng này, cho dù là cô hay là đứa con trong bụng cô cũng đừng mong được bình an.
“Đừng có đụng vào cô?” An Trí Dũng cười gian ác và ghê tởm, anh ta nắm mạnh lấy mắt cá chân của Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, đêm hôm khuya khoắt tôi chạy đến cái nơi quỷ quái này, tôi không làm gì với cô thì chẳng lẽ tôi tới đây cho quỷ ăn à?”
Nói rồi, đột nhiên anh ta dồn lực vào cánh tay, cơ thể của Tô Thu Quỳnh mất kiểm soát mà lật sấp xuống.
Trên mặt đất có rất nhiều tảng đá, lần này bụng của Tô Thu Quỳnh đụng thẳng vào một tảng đá, đau tới nỗi cô không ngừng hét lên đau đớn.
Đau quá, thật sự đau quá…
Trên trán Tô Thu Quỳnh ứa ra mồ hôi lạnh, cô có thể cảm nhận rõ ràng có một chất lỏng ấm áp đang chảy ra từ giữa chân của cô, trong lòng cô đã hoảng loạn vô cùng, con của cô…
Không! Cô đã từng mất đi một đứa bé, cô tuyệt đối không thể để đứa con này xảy ra chuyện!
Tô Thu Quỳnh gắng sức ôm lấy bụng mình, cô cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất nhưng cô thử mấy lần, cuối cùng đều thất bại.
Bụng càng ngày càng đau, Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, trông thấy An Trí Dũng nhe răng cười đi tới chỗ cô, cô vội vàng nói: “An Trí Dũng, anh đừng bước tới đây! Nếu anh tiến lên thêm một bước nữa thì tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!”
“Cắn lưỡi tự sát hả? Được thôi!”