CHƯƠNG
Chiến Mục Hàng tiến lên, anh ta muốn nắm chặt tay của Tô Thu Quỳnh, nhưng anh ta lại không dám.
Con của họ, sẽ chết đi, suy cho cùng, đều là do anh ta ban tặng, một người không ai bì nổi như anh ta, bây giờ, ngay cả dũng khí để nắm lấy tay của Tô Thu Quỳnh cũng không có.
“Hiện giờ cơ thể của Thu Quỳnh thế nào rồi?” Việc Tô Thu Quỳnh sảy thai, đã nằm trong dự đoán của Nhã Tịnh từ trước, bây giờ, điều khiến cô lo nhất, là cơ thể của Tô Thu Quỳnh có thể hồi phục khỏe mạnh được hay không.
“Hiện cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình hình của cô ấy rất không ổn. Vết thương cũ trên lưng của cô ấy vẫn chưa lành, bây giờ lại thêm vết thương mới, chỉ sợ sẽ hơi phiền.”
“Cô ấy còn gãy hai chiếc xương sườn, hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên cô bị gãy xương sườn, thêm vào đó là những vết thương lớn nhỏ cũ mới, cơ thể này của cô ấy nếu sau này không điều dưỡng tốt sẽ rất tệ.”
Nói xong lời này, bác sĩ đẩy Tô Thu Quỳnh vào phòng bệnh VIP.
Sẽ rất tệ…
Thứ lặp đi lặp lại trong đầu Chiến Mục Hàng, đều là câu nói này của bác sĩ, anh ta không nhịn được muốn hỏi bác sĩ, Tô Thu Quỳnh sẽ không ổn, rốt cuộc là không ổn như thế nào?
Câu nói này của anh ta chưa nói ra khỏi miệng, thì bác sĩ đang đẩy Tô Thu Quỳnh đã biến mất ở góc hành lang, anh ta vội vội vàng vàng đuổi theo, nhưng lại bị Nhã Tịnh nhốt bên ngoài phòng bệnh VIP.
“Mở cửa! Mở cửa cho tôi!” Chiến Mục Hàng dùng sức đập vào cánh cửa của phòng bệnh, anh ta cũng không biết bản thân mình rốt cuộc đang lên cơn điên gì, anh ta bức thiết muốn nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, anh ta chỉ muốn nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, anh ta cảm thấy, nếu như một giây sau anh ta còn không thấy được Tô Thu Quỳnh, thì anh ta thật sự sẽ điên lên.
Nhã Tịnh lại không hề có ý muốn mở cửa cho Chiến Mục Hàng, cô biết sau khi Tô Thu Quỳnh tỉnh lại nhất định không muốn nhìn thấy người khởi xướng việc giết chết con của cô ấy, Tô Thu Quỳnh mắc bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, cô không đồng ý để cho Chiến Mục Hàng kích động đến cô ấy một lần nào nữa.
Chiến Mục Hàng gấp đến sắp không xong rồi, anh ta cứ như phát điên lên vậy đập vào cánh cửa phòng bệnh, âm thanh đập cửa của Chiến Mục Hàng thật sự quá lớn, Nhã Tịnh nhịn đến nỗi không nhịn được nữa, cuối cùng chỉ đành mở cửa phòng bệnh cho anh ta.
“Chiến Mục Hàng, anh bị điên rồi phải không! Bây giờ cơ thể của Thu Quỳnh rất không ổn, cô ấy cần nghỉ ngơi! Anh hại cô ấy đến như vậy còn không đủ sao? Phiền anh sau này có bao xa cút bao xa được không!”
“Tôi không đi!” Chiến Mục Hàng cố chấp đi đến trước giường bệnh, anh ta dùng sức nắm lấy tay của Tô Thu Quỳnh: “Tôi phải đợi cô ấy tỉnh lại!”
Ha! Đợi Tô Thu Quỳnh tỉnh lại?
Nhã Tịnh cười chế giễu, cô muốn nói, anh đợi cô ấy tỉnh lại để làm gì? Đợi cô ấy tỉnh lại để cô ấy nhìn thấy gương mặt đáng ghét của anh, rồi nhắc nhở cô ấy rằng, cô ấy đau thương như thế nào khi mất đi đứa con của mình sao?
Cô còn muốn nói, Chiến Mục Hàng, sao anh lại độc ác đến như vậy!
Chỉ là, những lời này của cô chưa nói ra, Tô Thu Quỳnh đã mở mắt ra.
Có thể là do trên cơ thể cô ấy vẫn còn đau, cả người Tô Thu Quỳnh run rẩy dữ dội. Trong tầm mắt của cô ấy, chầm chậm quét từ gương mặt của Nhã Tịnh, cuối cùng, rơi về phía gương mặt của Chiến Mục Hàng.
Lúc nhìn rõ gương mặt của Chiến Mục Hàng, cô ấy lập tức trở nên vô cùng kích động.
Cô ấy bật dậy từ trên giường, cô ấy căm phẫn nhìn chằm chằm Chiến Mục Hàng, dáng vẻ hận thù khắc vào xương kia, khiến trái tim Chiến Mục Hàng như bị cắt đi một miếng thịt.