CHƯƠNG
“Anh ơi, nếu tối đó mẹ thật sự đã cứu ông cậu thì chúng ta chắc chắn là con của ông cậu rồi!”
Nghĩ mình và Nhan An Bảo có thể là con của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Mỹ không hiểu sao lại cảm thấy vui mừng không nói nên lời, nhưng sau đó cô bé lại cảm thấy, cái cảm giác phấn khởi này của mình hình như hơi có lỗi với Hách Trung Văn.
Dù sao cô bé cũng đã gọi Hách Trung Văn là ba lâu như thế rồi, mà Hách Trung Văn cũng đối xử rất tốt với cô bé, cô bé cũng rất thích Hách Trung Văn, tuy nhiên cô bé lại thích ông cậu nhiều hơn một chút.
Bởi vì trong lòng cảm thấy có lỗi với Hách Trung Văn, nên khuôn mặt nhỏ vốn dĩ còn đang rất vui vẻ của Nhan An Mỹ lập tức trở nên suy sụp, cô bé chớp chớp mắt, đáng thương nhìn Nhan An Bảo: “Anh à, nếu chúng ta thật sự là con của ông cậu, thế ba phải làm sao bây giờ?”
“Ba cũng rất đáng thương đấy, mẹ đã bị ông cậu bắt cóc mất rồi, nếu chúng ta cũng chạy theo ông cậu, nhất định ba sẽ yêu cuộc sống đấy.”
“Nhan An Mỹ ngốc nghếch này, đó không phải là yêu cuộc sống, mà là không còn yêu cuộc sống.” Nhan An Bảo bất lực nói với Nhan An Mỹ.
Nhan An Mỹ ngại ngùng lè lưỡi, bĩu môi, vốn muốn khoe khoang vốn từ của mình nhưng không ngờ lại mất mặt trước anh trai.
Để không phải kéo dài không khí xấu hổ này nữa, Nhan An Mỹ quyết đoán đổi sang nói chủ đề khác.
“Anh à, chúng ta thật sự sẽ đi làm giám định ADN với ông cậu sao? Chuyện này hai chúng ta có cần nói trước với ba một tiếng không thế?”
“An Mỹ ngốc à, em cảm thấy nếu ba mà biết chuyện này, ba sẽ để chúng ta đi giám định ADN với ông cậu hay sao?” Nhan An Bảo ngừng một chút, sau đó lại nói tiếp với Nhan An Mỹ: “Trước kia ba đã từng nói, ba đã làm giám định AND rồi, chúng ta là con của ông ấy, nếu lời ông cậu nói là thật, vậy thì ba đã nói dối.”
“Ba nói dối ư? Sao ba lại nói dối chứ?” Dù sao thì Nhan An Mỹ vẫn ngây thơ hơn Nhan An Bảo một chút, vì thế không nhịn được mà hỏi.
Nhan An Bảo hệt như ông cụ non mà thở dài một hơi: “Vì ba rất thích mẹ đấy! Nhưng dù ba có thích mẹ đến mấy thì nói dối cũng vẫn là sai rồi.”
“Ồ!” Nhan An Mỹ cái hiểu cái không đáp.
Sau một hồi im lặng, cô bé nhìn Nhan An Bảo với vẻ mặt đầy đau khổ, nói: “Anh à, ba thật sự rất tốt với chúng ta đấy! Cho dù ba có nói dối thì em vẫn rất yêu ba!”
“Anh à, nếu chúng ta thật sự là con của ông cậu, thế thì thật sự quá tàn nhẫn với ba rồi! Nếu thật sự là vậy thì ba vừa mất vợ vừa mất con. Anh ơi, hay là chúng ta đừng đi giám định ADN với ông cậu, cả đời đều là con của ba, có được hay không?”
“An Mỹ, có bao giờ em nghĩ nếu chúng ta thật sự là con của ông cậu mà không nhận lại ông ấy thì không công bằng với ông ấy không?”
Nhan An Bảo nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan An Mỹ: “An Mỹ, cho dù bọn mình có là con của ông cậu thật, chúng mình vẫn có thể đến thăm ba thường xuyên mà, nhưng có những sự thật bọn mình luôn phải đối mặt! An Mỹ, bọn mình sắp năm tuổi rồi, không còn là trẻ lên ba nữa!”
“Vâng, đúng vậy, bọn mình không còn là trẻ lên ba nữa rồi!” Nhan An Mỹ khẽ thở dài, dường như cô bé đã có quyết định rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sức sống bỗng chốc trở nên rất kiên quyết: “Anh ơi, bọn mình đi làm giám định ADN với ông cậu đi!”