CHƯƠNG
Trái tim Nhan Nhã Tịnh khẽ rung động, cô không biết phải nói gì với Lưu Thiên Hàn, chỉ có thể ngẩng mặt lên, dùng sức hôn lên môi anh.
Thấy anh sắp giành lấy thế chủ động, cô vội vàng đổi chủ đề: “Anh Lưu, thế tin tốt là gì? Vừa nãy anh chỉ nói tin xấu, còn chưa nói tin tốt!”
“Tin tốt là…” Lưu Thiên Hàn cố ý kéo dài giọng, khiến Nhan Nhã Tịnh gấp đến mức muốn cào anh.
Anh cưng chiều mà hôn trộm lên môi Nhan Nhã Tịnh, trong giọng nói cũng mang theo ý cười nhàn nhạt: “Tin tốt là chuyện anh vừa nói với em là giả đấy!”
Những gì anh vừa nói là giả…
Nhan Nhã Tịnh ngây người nhìn khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn, đầu óc cô mịt mờ, vừa nãy Lưu Thiên Hàn nói anh chắc chắn là Bùi Ninh Hinh đã bị HIV, nếu những gì anh vừa nói là giả, thì có nghĩa là Bùi Ninh Hinh không bị HIV ư?!
Sao có thể như thế được?!
Rõ ràng Nhan Vũ Trúc nói Bùi Ninh Hinh bị Ngô Minh Triết tiêm cho một ống máu của Ngô Minh Triết, lẽ ra Bùi Ninh Hinh đã bị nhiễm bệnh rồi chứ?!
“Anh Lưu, anh đang dỗ em vui đấy à?”
Nhan Nhã Tịnh buồn bã cụp mắt: “Anh Lưu, anh không cần phải dỗ em vui đâu, em hại anh nhiễm bệnh với em, em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”
“Nhan Nhã Tịnh, anh không hề dỗ em vui. Lúc nãy Nhạc Dũng đã kiểm tra rồi, Bùi Ninh Hinh không hề bị HIV.”
Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn không tin mình, Lưu Thiên Hàn nói tiếp: “Ngô Minh Triết rất dễ sốc khi tiêm, anh ta yêu cơ thể của mình như vậy, sao nỡ lòng rút máu trên người mình thật chứ! Ống máu anh ta tiêm vào người Bùi Ninh Hinh không phải của anh ta, anh ta chỉ cố ý hù dọa Bùi Ninh Hinh thôi!”
Nhan Nhã Tịnh nhìn Lưu Thiên Hàn không chớp mắt, nghe những lời Lưu Thiên Hàn nói, cô cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Vốn dĩ trái tim cô đã rơi xuống vực thẳm của địa ngục, nhưng bây giờ, nó lại vui vẻ bay lên, nở rộ trên những tầng trời mây.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Lưu Thiên Hàn không giống như là đang nói dối cô, nhưng cô vẫn hỏi lại: “Anh Lưu, anh không lừa em thật chứ?”
“Nhan Nhã Tịnh, chúng ta đều rất khỏe mạnh, chúng ta sẽ răng long đầu bạc.” Lưu Thiên Hàn nói với Nhan Nhã Tịnh như đang hứa.
“Anh Lưu, anh mau nhéo em một cái! Em thấy mình như đang nằm mơ vậy!”
Thấy Lưu Thiên Hàn không hề có ý định nhéo cô, Nhan Nhã Tịnh chỉ đành vươn bàn tay nhỏ bé ra mà tự nhéo vào chân mình.
Nhan Nhã Tịnh nhéo mạnh đến mức suýt nhảy dựng lên vì đau.
Không phải đang mơ!
Cô và Lưu Thiên Hàn, thật sự không bị nhiễm HIV!
Nhan Nhã Tịnh mừng đến mức muốn cười thật to, lại muốn khóc thật to, cuối cùng cô không khóc cũng không cười, mà ôm chặt lấy cổ Lưu Thiên Hàn.
“Anh Lưu, em thấy mình thật hạnh phúc.”
Đúng vậy, thật hạnh phúc, còn có thể có được một cơ thể khỏe mạnh, quan trọng nhất là bên cạnh cô có một người thực sự yêu cô mà không ai có thể cướp mất, một người sẵn sàng sống chết với cô khi biết cô có thể bị nhiễm HIV.