CHƯƠNG
Nhìn tin tức trên mạng tung hô Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ là một cặp trời sinh, hai mắt Nhan Nhã Tịnh vô cùng đau nhức, cô không muốn lướt điện thoại tiếp tục khiến bản thân đau khổ nữa. Bây giờ cô chỉ muốn xông thẳng tới trước mặt Lưu Thiên Hàn để hỏi anh cho rõ ràng!
Nhan Nhã Tịnh định đến thẳng biệt thự của Lưu Thiên Hàn ở Tầm Viên. Nhưng cô còn chưa kịp ra khỏi nhà thì Thịnh Vân Hiên đã gọi điện thoại đến.
Giọng của Thịnh Vân Hiên rất hay và tao nhã nhưng trong đó còn chứa đựng cả sự xa cách khiến người khác khó tiếp cận: “Nhan Nhã Tịnh, chúng ta gặp nhau đi.”
Nhan Nhã Tịnh đang nóng lòng muốn gặp Lưu Thiên Hàn nhưng cô chỉ sợ, khi cô tới Tầm Viên thì lại không tìm thấy Lưu Thiên Hàn. Không bằng cứ gặp Thịnh Vân Hiên trước rồi hỏi rõ mọi chuyện cái đã.
Lần này Thịnh Vân Hiên cũng khá nể mặt cô, bà ta hẹn cô ở một quán cà phê bên ngoài tiểu khu Thiên Mệnh.
Ngay khi vừa gặp Nhan Nhã Tịnh, bà ta đã lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra: “Nhan Nhã Tịnh, tôi nghĩ chắc cô cũng nghe chuyện của Hàn và Mỹ rồi nhỉ? Mồng tám tháng sau, hai đứa nó sẽ kết hôn, tôi hi vọng cô hãy cắt đứt quan hệ với Tiểu Hiên.”
“Nhan Nhã Tịnh, cô rất xinh đẹp, nếu tôi là đàn ông thì có lẽ cũng sẽ rung động vì cô. Tôi biết Tiểu Hiên thích cô, nhưng tình cảm của nó giành cho cô chỉ là sự mới mẻ nhất thời, Cung Tư Mỹ mới là người vợ xứng đáng với nó.”
“Nhan Nhã Tịnh, trong thẻ này có không ít tiền. Tôi không có ý xúc phạm cô, tôi chỉ hi vọng cô cầm số tiền này, chữa bệnh cho thật tốt và tự sống một cuộc đời vui vẻ.”
“Chữa bệnh? Chữa bệnh gì cơ?” Nhan Nhã Tịnh ngẩn người, bộ mình mắc bệnh gì nghiêm trọng lắm à? sao cô còn không biết vậy?
Thịnh Vân Hiên không tiếp tục tranh cãi với Nhan Nhã Tịnh về vấn đề này. Trông bộ dạng của Nhan Nhã Tịnh thì có lẽ cô ta không muốn mọi người biết mình bị mắc căn bệnh đó.
Thịnh Vân Hiên nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt phức tạp: “Nhan Nhã Tịnh, cầm số tiền này và ra nước ngoài đi, tránh xa Tiểu Hàn ra, có thể mọi người mới đều tốt.”
“Dì Thịnh, tôi nghĩ lần trước mình đã nói rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không chia tay với Lưu Thiên Hàn đâu!” Nhan Nhã Tịnh đẩy chiếc thẻ lại trước mặt Thịnh Vân Hiên, môi cô cong lên đầy giễu cợt: “Dì Thịnh, tôi không tin anh Lưu sẽ đính hôn với Cung Tư Mỹ. Nếu anh ấy không tự nói ra câu chia tay thì tôi quyết sẽ không chia tay.”
“Nhan Nhã Tịnh, có phải cô thấy Tiểu Hàn giàu như vậy nên dù tôi có đưa cô bao nhiêu tiền thì cô cũng thấy chuyện chia tay với nó là bị thiệt?” Thịnh Vân Hiên vốn thấy tội nghiệp cho Nhan Nhã Tịnh vì bị AIDS nhưng Nhan Nhã Tịnh cứ không biết điều như thế khiến bà ta không giữ nổi dáng vẻ nho nhã dịu dàng nữa.
Hơn nữa, bà ta cảm thấy Nhan Nhã Tịnh quá ích kỷ, cô ta đã mắc căn bệnh đó rồi mà còn muốn quấn lất Lưu Thiên Hàn, cô ta đang muốn hại chết con trai bảo bối của bà sao!
Thịnh Vân Hiên càng nghĩ càng tức giận, bà ta không hiểu nổi, sao con trai của mình ưu tú như thế mà lại đi thích một người phụ nữ ích kỷ như vậy?
Nhan Nhã Tịnh bị những lời của Thịnh Vân Hiên chọc giận, cô tôn trọng Thịnh Vân Hiên với tư cách trưởng bối nhưng dù là trưởng bối thì bà ta cũng không có tư cách giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô hết lần này tới lần khác, cũng không có tư cách nói với cô mấy lời vớ vẩn!