CHƯƠNG
Nhạc Dũng đeo cánh tay bị gãy, đang ngồi trên chiếc xe thể thao bên ngoài biệt thự đợi Cao Bắc Vinh, vừa nhìn thấy Cao Bắc Vinh, anh ta vội vàng hỏi: “Cậu Cao, cô Nhan thế nào rồi? Tại sao lại bị nhiều phóng viên bao vây, tấn công như vậy?”
“Những phóng viên kia là cái thá gì!” Cao Bắc Vinh cáu kỉnh, đạp một cái vào cửa xe, chân càng đau hơn, anh ta cười nhe răng hít một hơi khí lạnh: “Chính là cái thằng nhóc Hách Trung Văn kia, cậu ta dám cầu hôn chị dâu! Không được, tôi phải nhanh chóng gọi Lưu Thiên Hàn ra!”
“Cái gì! Cậu Hách cầu hôn cô Nhan?” Khuôn mặt Nhạc Dũng tràn đầy sự kinh ngạc: “Thật quá đáng! Ngay cả mợ trẻ của mình cũng muốn có được, đây còn là người sao? Anh ta đúng là một người đê tiện, bỉ ổi! Chúng ta nhất định phải bảo đại ca ra trận, đánh gãy chân cậu Hách!”
Nghĩ đến điều gì đó, Nhạc Dũng đột nhiên ỉu xìu: “Nhưng đại ca còn bị thương nặng hơn chúng ta, viên đạn kia chỉ thiếu cm nữa thôi là xuyên qua trái tim của đại ca rồi, đại ca yếu như vậy, có thể đấu lại cậu Hách không?”
“Không quan tâm nữa! Vợ là của Lưu Thiên Hàn, muốn giành lại thì cậu ta tự đi mà giành!” Cao Bắc Vinh nhìn đôi chân nửa tàn phế của mình, lại nhìn cánh tay nửa tàn phế đang được treo lên của Nhạc Dũng: “Lẽ nào còn phải để hai tên tàn phế như chúng ta giúp Lưu Thiên Hàn cướp lại vợ!”
Nhạc Dũng buồn bã nhìn cánh tay của mình, anh ta quả thật muốn đi giúp đỡ Lưu Thiên Hàn giành lại Nhan Nhã Tịnh, nhưng tiếc là, sức chiến đấu của anh ta bây giờ, đã giảm đi rất nhiều! Bình thường đánh tay đôi với Hách Trung Văn chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng bây giờ, anh ta chỉ có bị tàn bạo mà thôi!
Sau khi dừng xe lại, hai thương binh đáng thương là Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng, đỡ nhau, khó khăn đi vào trong phòng khách trong biệt thự của Lưu Thiên Hàn.
Thở hổn hển đi đến phòng khách của Lưu Thiên Hàn, Cao Bắc Vinh mệt đến mức trán đổ toàn mồ hôi.
Lúc nãy não anh ta thật sự bị tàn phế, lái thẳng xe đến bên ngoài phòng khách có phải tốt hơn không, tự đi một quãng đường dài như vậy, đúng là tự ngược đãi mình!
Anh ta đang định mở cửa phòng khách ra, thì chú ý đến, cửa phòng khách bị khóa từ bên trong.
Nhưng, từ cánh cửa kính trong suốt, Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng có thể nhìn thấy rõ, Cung Tư Mỹ đứng ở bên cạnh sofa phòng khách, còn Lưu Thiên Hàn thì đang ngồi trêm sofa, ngả lưng vào ghế.
Lời nói lúc nãy của Nhan Nhã Tịnh lại hiện lên trong đầu Cao Bắc Vinh, anh ta dùng lực đập mạnh vào cửa: “Lưu Thiên Hàn, mở cửa!”
Lần này, Lưu Thiên Hàn bị thương thật sự rất nặng, khuôn mặt đẹp trai của anh ta trắng bệch hơn trước rất nhiều, đôi môi mỏng cong lên một đường cong hoàn mỹ, trông có chút tái nhợt.
Anh khẽ ho một tiếng, đang định đứng dậy đi mở cửa, Cung Tư Mỹ đã đi về phía cửa.
Trên mặt cô ta mang theo sự ai oán, nhưng lúc nhìn thấy Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng, khuôn mặt tinh xảo, cao quý của cô ta lại trở nên thanh tao.
Cô ta không nhanh không chậm đẩy cửa ra, nở một nụ cười nhàn nhạt với Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng, đi ra khỏi cửa.
Chiếc áo khoác gió màu trắng sữa mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt, chiếc cổ ưu mỹ, cao quý như một con thiên nga trắng.
Cao Bắc Vinh nhìn Cung Tư Mỹ với ánh mắt thăm dò, tìm tòi, tại sao anh ta càng nhìn lại càng cảm thấy giữa Cung Tư Mỹ và Lưu Thiên Hàn có gì đó không rõ ràng chứ?
Điều quan trọng là, trông Cung Tư Mỹ, rất hài lòng!