CHƯƠNG
Nhan Nhã Tịnh ngồi xổm nửa người xuồng, cô dùng lực muốn đỡ Hách Trung Văn dậy, nhưng Hách Trung Văn thực sự quá cố chấp, cô dùng tất cả sức lực cũng không thể đỡ anh ta lên được.
Hách Trung Văn hèn mọn như vậy, Hách béo thận trọng, dè dặt như vậy khiến Nhan Nhã Tịnh rất đau lòng.
Hách béo trong ký ức của cô, mặc dù luôn thích chảy nước mũi, còn thích rơi nước mắt, nhưng trong mắt anh ta là ánh mặt trời sáng ngời, nhưng Hách Trung Văn bây giờ, trong mắt chỉ có sự bi thương không thể buông bỏ.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh chua xót, lời cô nói ra, đột nhiên lại mang theo chút nghẹn ngào: “Hách béo, cậu mau đứng dậy đi! Cậu đừng như vậy!”
“Chị đại, tôi không đứng lên, nếu như em không đồng ý gả cho tôi, tôi sẽ không đứng lên!” Ánh mắt Hách Trung Văn sáng rực nhìn Nhan Nhã Tịnh, mỗi chữ anh ta nói ra, đều giống như những lời khắc cốt ghi tâm: “Chị đại, em chính là niềm vui, niềm hạnh phúc trong cuộc sống của tôi, nếu như em không gả cho tôi, trong cuộc đời này của tôi, thật sự không còn ánh sáng nữa!”
Nước mắt của Lưu Diễm Mai rơi ngày một nhiều, con trai của bà ta, sao lại ngốc nghếch như vậy chứ!
Môi bà ta khẽ mấp máy, âm thầm cầu xin: “Nhan Nhã Tịnh, gả cho Trung Văn đi!”
“Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi…”
Trên mạng những dòng bình luận ngập trời, đều ủng hộ Nhan Nhã Tịnh đồng ý lời cầu hôn của Hách Trung Văn, tiếng reo hò của những phóng viên ở hiện trường, gần như đã che lấp đi giọng nói của Hách Trung Văn: “Gả cho anh ấy đi! Nhan Nhã Tịnh, gả cho cậu Hách đi! Gả cho cậu Hách đi!”
“Chị đại, em nhìn đi, mọi người đều cảm thấy em nên gả cho tôi, em có nên thuận theo lòng dân không?” Hách Trung Văn hít một hơi, cố tình nói với Nhan Nhã Tịnh một cách thoải mái.
“Hách béo, xin lỗi, tôi thật sự chỉ có thể khiến cậu thất vọng.”
Nhan Nhã Tịnh muốn rút tay ra khỏi tay Hách Trung Văn, cô cũng đã thành công rút ra, nhưng vừa rời khỏi tay Hách Trung Văn chưa đến hai giây, Hách Trung Văn lại dùng lực nắm lấy gay cô.
“Chị đại, lẽ nào em không muốn cho các con một gia đình hoàn hảo sao? Chị đại, các con muốn có mẹ cũng muốn có ba! Chị đại, xin em hãy nể mặt các con, cho tôi một cơ hội có được không?”
“Hách….”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói ra lời từ chối, Hách Trung Văn đã ngắt lời cô: “Chị đại, những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân, trong cuộc sống sẽ có thiếu sót, chị đại, chúng ta đừng để lại sự thiếu sót trong cuộc sống của các con có được không?”
“Hách Trung Văn, cậu đừng ép tôi nữa, tôi không thể đồng ý với cậu.” Lời từ chối luôn cực kỳ tàn nhẫn, nhưng hi vọng không cần thiết, còn tàn nhẫn hơn đối với Hách Trung Văn.
“Chị đại, có phải em cảm thấy tôi không đủ yêu em không? Chị đại, trên thế giới này, sẽ không có người nào yêu em hơn tôi! Tôi toàn tâm toàn ý yêu em! Chị đại, em thật sự không thể suy nghĩ đến anh một lần sao?”
“Chị đại, anh biết, anh vẫn chưa đủ tốt, tôi chưa đủ ưu tú, tôi không xứng với em, nhưng tôi là người thích hợp nhất với em, tôi là ba ruột của các con! Chị đại, cầu xin em, gả cho tôi đi!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô mau đồng ý gả cho cậu Hách đi! Cậu Hách chân thành như vậy, nếu là tôi, tôi đã bổ nhào vào lòng cậu Hách từ lâu rồi!”
“Đúng vậy, Nhan Nhã Tịnh cô mau gật đầu đi! Lẽ nào cô còn muốn cậu Hách cứ quỳ như vậy? Nhan Nhã Tịnh, phụ nữ dè dặt một chút là tốt, nhưng dè dặt một cách thái quá, sẽ có chút trẻ con!”