CHƯƠNG
Sắc mặt Nhan Bích Loan trở nên tái nhợt, cô ta vốn tưởng rằng bà chủ của những gia đình quyền thế này đều mong bế cháu nội, nhưng không ngờ dù cho có đang mang trong mình dòng máu của nhà họ Hách thì Lưu Diễm Mai vẫn có thái độ không tốt với cô ta như vậy.
Cô ta kìm nén sự không cam tâm trong lòng xuống, giả vờ tỏ ra uỷ khuất nói: “Dì Lưu, sao dì có thể nói với con như vậy chứ! Đứa trẻ mà con đang mang trong bụng là máu mủ ruột thịt của anh Hách đấy!”
“Máu mủ ruột thịt?!” Lưu Diễm Mai nhếch mép cười khẩy, mặc dù tính tình bà ta tương đối cởi mở đơn thuần, nhưng cũng không phải là dạng người ngốc nghếch hiền lành, ánh mắt bà ta lạnh lùng quét qua cái bụng phẳng lì của Nhan Bích Loan: “Nhan Bích Loan, cô tưởng rằng chỉ dựa vào một vài tấm ảnh này là cô có thể đem đứa con hoang trong bụng mình đổ hết trách nhiệm lên đầu Trung Văn nhà chúng tôi sao?”
“Hừ! Nếu như cô với Trung Văn nhà chúng tôi thật sự yêu nhau thì cô có cần phải tính kế nó như thế không? Lên giường với nhau còn phải chụp ảnh lại?!”
Lưu Diễm Mai cúi xuống nhặt vài tấm ảnh dưới đất lên, nụ cười trên khóe môi bà ta càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Nhan Bích Loan, Trung Văn nhà chúng tôi trong bức ảnh này không phải đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh sao? Cô không phải vì muốn trèo lên giường con trai tôi mà giở mánh khoé vô liêm sỉ bỏ thuốc nó đấy chứ?! Nhan Bích Loan, tại sao cô lại có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy chứ!”
Lưu Diễm Mai không nói thì những phóng viên này cũng không có chú ý đến tình tiết đó, bây giờ nghe bà ta nói như vậy, đám phóng viên mới chú ý hai mắt của Hách Trung Văn trong bức ảnh đều nhắm nghiền.
Giống như anh ta đang ngủ say trong sự sắp xếp của Nhan Bích Loan.
Các phóng viên có mặt ở đó nhìn nhau, vậy là cậu Hách bị Nhan Bích Loan giăng bẫy sao?
“Tôi không có!” Nhan Bích Loan vô thức phản bác lại: “Là… là do anh Hách say rượu, sau đó anh ấy… anh ấy dùng vũ lực cưỡng ép tôi, tôi… tôi…”
“Nhan Bích Loan, nếu Trung Văn nhà chúng tôi thật sự dùng vũ lực cưỡng ép cô, thì cô đi báo cảnh sát đi! Sao cô không gọi cảnh sát đến, để cảnh sát bắt nó đi!” Lưu Diễm Mai hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Cô không những không báo cảnh sát, mà còn muốn kết hôn với một người đã dùng vũ lực cưỡng ép mình? Nhan Bích Loan, cô cho rằng nhà chúng tôi ai cũng đều ngu hết sao?”
Sắc mặt Nhan Bích Loan trở nên u ám, cô ta chưa từng nghĩ tới Lưu Diễm Mai lại khó lừa đến như vậy: “Dì Lưu, con…”
“Câm miệng!” Lưu Diễm Mai không cho Nhan Bích Loan có cơ hội lên tiếng: “Nhan Bích Loan, mặc dù Trung Văn nhà chúng tôi có trái tim lương thiện, nhưng cô đừng có nghĩ như vậy là có thể đổ hết mọi thứ lên đầu nó!”
“Dì Lưu, con không có! Đứa bé trong bụng con thật sự là của anh Hách. Nếu như dì không tin thì đợi đến khi đứa nhỏ ra đời, có thể bảo anh Hách làm giám định ADN với đứa bé! Không, không cần đến lúc đó, chỉ vài tháng nữa là có thể làm giám định ADN rồi, dì Lưu, con hy vọng dì có thể cho con với con của con một cơ hội.”
“Cho hai người cơ hội để làm gì? Cho hai người cơ hội để lừa gạt nhà họ Hách chúng tôi sao?! Nhan Bích Loan, bàn tính của cô tính hay lắm, nhưng nhà họ Hách chúng tôi ghét nhất là mấy kẻ lừa gạt!” ánh mắt lạnh lùng của Lưu Diễm Mai từ trên bụng Nhan Bích Loan chuyển đi chỗ khác: “Nhan Bích Loan, cô từ bỏ mong ước của mình đi!”
Nói xong những lời này, Lưu Diễm Mai phớt lờ Nhan Bích Loan, bà ta nắm lấy cánh tay Hách Trung Văn, kéo anh ta đi ra khỏi vòng vây của đám phóng viên.
Trong khoảnh khắc quay người lại, nước mắt của Lưu Diễm Mai suýt chút nữa rơi xuống.
Bà ta vội vàng dẫn Hách Trung Văn rời đi như vậy không phải vì sợ Nhan Bích Loan gây thêm chuyện, mà là vì bà ta không muốn Hách Trung Văn đau lòng thêm nữa.