CHƯƠNG
Cô siết chặt nắm đấm, đấm vào ngực Lưu Thiên Hàn trút giận, để thể hiên sự khó chịu trong lòng mình.
Nếu là lúc bình thường, một người tay chân mảnh mai, yếu đuối như Nhan Nhã Tịnh thật sự không thể làm Lưu Thiên Hàn bị thương, nhưng hiện giờ ngực anh đang bị thương.
Lại còn bị thương nặng như vậy nữa, anh phải dùng hết nghị lực phi thường của mình thì mới cố chịu được lâu như vậy mà không bị ngã xuống.
Nghe thấy tiếng rn rỉ của Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhan Nhã Tịnh không khỏi cảm thấy nhói đau, nhưng nhớ lại ban nãy cô cũng không dùng bao nhiêu sức lực, cảm giác đau lòng nhanh chóng chuyển thành ghét bỏ.
“Anh Lưu, anh đừng dùng khổ nhục kế với em nữa! Anh có bám lấy em cũng không có tác dụng gì đâu!” Nhan Nhã Tịnh cố để giọng nói mình lạnh lùng hơn chút nữa: “Nếu anh đã thích Cung Tư Mỹ như vậy thì anh đi tìm cô ta đi! Về sau đừng bám lấy em nữa!”
“Nhan Nhã Tịnh, anh chỉ cần em thôi!”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói xong, Lưu Thiên Hàn đã ôm chặt lấy cô. Càng nghĩ đến chuyện ban nãy của anh và Cung Tư Mỹ, trong lòng cô lại càng cảm thấy khó chịu, cô dùng lực đẩy anh ra.
“Anh Lưu, anh đừng chạm vào em! Nếu anh cần phụ nữ thì anh đi tìm Cung…”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp nói hết thì cô đã thấy lòng bàn tay mình dính một thứ chất lỏng gì đó dính dính.
Là máu!
Hôm nay Lưu Thiên Hàn mặc một bộ vest màu đen, Nhan Nhã Tịnh không để ý chỗ tim anh đã rỉ ra máu.
“Anh Lưu, anh bị thương rồi!”
Nhan Nhã Tịnh nhìn lòng bàn tay thấm đầy máu của mình, cô ngẩng lên, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lưu Thiên Hàn, cô không quan tâm gì đến chuyện tức giận với anh ban nãy nữa, vội vàng chui ra khỏi vòng tay anh, định kiểm tra vết thương cho anh.
“Anh Lưu, anh đừng nói gì vội, bây giờ em xử lý vết thương cho anh đã.”
Nếu là bình thường, tính cảnh giác của cậu Lưu cao như vậy, Cung Tư Mỹ muốn nhân lúc anh ngủ để hôn trộm nhất định là không thành công, nhưng hiện giờ anh đang bị thương, vừa nãy anh nói là ngủ thiếp đi nhưng thực chất là anh bị ngất.
Mấy hôm nay anh Lưu không liên lạc với cô mà ở chung với Cung Tư Mỹ nhất định là do anh có việc quan trọng phải làm.
Nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng bên cạnh của Lưu Thiên Hàn bị nhuộm thành màu đỏ, trái tim Nhan Nhã Tịnh đau đớn tan nát, cô cũng không thể nào tức giận với anh nữa.
“Nhan Nhã Tịnh, anh phải nói, em hiểu lầm anh rồi, anh nhất định phải giải thích rõ ràng với em.”
Vết thương của Lưu Thiên Hàn thật sự rất đau, anh cũng phải rất vất vả thì mới nói được ra những lời này nhưng anh không muốn cô gái trong lòng mình hiểu lầm anh.
“Nhan Nhã Tịnh, trái tim anh dành cho em không bao giờ thay đổi, cho dù có chết thì cũng không thay đổi. Anh không yêu Cung Tư Mỹ và sẽ càng không kết hôn với cô ta. Nhan Nhã Tịnh, anh chỉ muốn sống đến bạc đầu với em.”
“Anh Lưu, em tin anh.” Nhan Nhã Tịnh cố cơn nghẹn ngào trong cổ họng, khẽ nói.